NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 118

trên tuyết, tay chạm vào tuyết, hướng đến khu vườn và qua hàng giậu trắng
xóa, một khóm hồng mọc cao cong oằn vì lớp tuyết trên cành.

Khi bữa điểm tâm được dọn với bột lúa mạch nấu với sữa, ai cũng

nhắc đến lớp tuyết rơi đầu mùa. Mọi người, nhất là các cô gái đều ra hết
bên ngoài. Năm nay tuyết rơi muộn, Giáng Sinh sắp đến. Nhà quý tộc nói
về vùng đất phía nam nơi tuyết vẫn chưa rơi. Nhưng biến cố làm Đan
Thanh không sao quên được trong buổi đầu tiên vào đông ấy, đã đến với
chàng ngay sau đêm tuyết rơi.

Cả hai chị em đã gây gỗ nhau từ lúc ban ngày mà Đan Thanh không

hề biết. Đêm xuống, Liên Đài vào phòng chàng như thường lệ. Nàng im
lặng ngồi bên chàng.

Chưa được bao lâu, bỗng nhiên nàng kinh hãi bật dậy, cặp mắt tròn

xoe. Đan Thanh cũng kinh hoàng không kém khi thấy cửa phòng chàng mở
ra và một bóng người lướt vào. Vì quá sợ chàng chưa nhận ra ngay là ai.
Chỉ khi chiếc bóng tiến sát bên giường và cúi xuống chàng mới nhận ra là
Liên Kiều.

Từ sau buổi gặp nhau lạ kỳ và khác thường ấy, cả ba lại rơi vào nỗi cô

đơn đăm chiêu. Đan Thanh chỉ ngủ thiếp vào quá nửa đêm, Liên Kiều thì
mãi đến gần sáng, còn Liên Đài trằn trọc cho đến lúc ngày vừa lên giữa
vùng tuyết trắng. Rồi nàng trổi dậy, mặc áo vào và quỳ rất lâu trước cây
thánh giá trong phòng để cầu nguyện; cho đến khi nghe tiếng chân cha
nàng lên cầu thang, nàng xin thưa chuyện cùng cha. Nàng quyết định chấm
dứt cuộc tình, không phân biệt sự gìn giữ trinh tiết của em nàng với lòng
ghen tuông của chính mình. Nàng kể hết cho cha những điều cần thiết,
không đả động đến Liên Kiều.

Sáng hôm ấy, khi Đan Thanh vào phòng sách vào giờ thường lệ, chàng

gặp nhà quý tộc, chân mang ủng, mặc áo khoác, đeo kiếm thay vì đi dép và
mang áo nỉ như thường ngày. Chàng biết ngay là sắp có chuyện.

- Anh đội mũ vào, tôi cần đi với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.