NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 236

xúc, phải đuổi cơn choáng váng ra khỏi đầu. Chàng không thể bộc lộ một
yếu ớt nào.

Cố gắng bình tĩnh trong giọng nói chàng bảo bạn:

- Anh phải cho phép tôi được tiếp tục gọi anh là Huyền Minh.

- Hãy gọi thế, bạn thân. Và anh không muốn bắt tay tôi sao?

Một lần nữa, Đan Thanh cố chế ngự mình. Với giọng điệu trẻ con

bướng bỉnh, hơi mỉa mai như thuở còn cắp sách, chàng trả lời:

- Tha lỗi cho tôi, Huyền Minh, chàng nói lạnh lùng, chán nản. Tôi biết

là anh đã trở thành linh mục tu viện trưởng. Còn tôi vẫn là một gã lang
thang. Nhưng tôi hằng mong ước, chúng ta lại được nói chuyện với nhau
nhưng bất hạnh thay! Chẳng được bao lâu. Bởi vì Huyền Minh, tôi sẽ bị xử
tử trong một giờ nữa hoặc sớm hơn. Người ta sắp treo cổ tôi. Tôi nói để anh
biết rõ tình trạng của tôi.

Huyền Minh vẫn thản nhiên. Chàng thích thú và cảm động vì thái độ

trẻ con của bạn chàng. Nhưng rồi chàng hiểu và ngầm khen vì lòng tự kiêu
đã giữ Đan Thanh không sa vào lòng anh mà khóc. Tuy chàng đã tưởng
tượng sẽ gặp Đan Thanh trong một tình cảnh khác hẳn nhưng chàng vẫn
thích màn kịch nhỏ này. Đan Thanh chưa thể trở lại yêu mến anh ngay
được.

Thật đúng vậy, Huyền Minh đáp, giả cách tự nhiên. Nhưng anh hãy

yên tâm về vụ xử treo. Anh được ân xá. Tôi có sứ mạng đến báo tin cho
anh và đón anh đi tức khắc. Vì anh không được phép ở lại thành phố này.
Chúng ta sẽ có thì giờ dư giả để chuyện vãn với nhau. Bây giờ anh bắt tay
tôi chứ?

Hai người bắt tay nhau, nắm chặt giây lát. Lòng xao xuyến nhưng lời

lẽ của họ vẫn còn khách sáo.

- Tốt lắm, Huyền Minh hãy rời khỏi nơi trú ngụ không có gì vinh dự

này, tôi sẽ đi theo phái đoàn của anh. Anh có về Thánh Ân không? Có à.
Thật tuyệt. Sao? Đi ngựa? Càng tuyệt. Chỉ cần tìm cho tôi một con ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.