NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 44

-Nhưng khi ông vua và người nông dân cùng mặc một thứ áo , thì đứa

trẻ không thể phân biệt được nữa.

Đan Thanh:

-Học thuật cũng không phân biệt được.

Huyền Minh:

-Thế mà có lẽ được, Khoa Học không khôn ngoan gì hơn đứa trẻ, ta

phải công nhận, nhưng kiên nhẫn hơn. Khoa học không chỉ chú ý riêng
những tính cách nổi bật nhất.

Đan Thanh:

-Thì một đứa trẻ thông minh cũng thế. Nó nhận biết ông vua nhờ tia

nhìn hay dáng đi của ông ta. Tóm lại, những người trí thức như anh, các
anh đều kiêu ngạo, các anh luôn luôn nghĩ rằng tất cả chúng tôi đều ngu
đần hơn. Người ta có thể rất thông minh mà không cần học thuật giúp sức.

Huyền Minh:

-Tôi sung sướng thấy em bắt đầu nhận ra điều ấy. Không lâu nữa em

sẽ thấy rằng, khi tôi nói về dị biệt giữa em và tôi, tôi không nghĩ đến trí
thông minh. Tôi không bảo rằng em thông minh hay ngu đần hơn, tốt hơn
hay xấu hơn: tôi chỉ nói rằng em khác tôi.

Đan Thanh:

Chuyện đó dễ hiểu. Nhưng anh không chỉ nói về dị biệt giữa những cá

tính, mà anh còn ám chỉ đến những dị biệt trong định mệnh, trong số phận
dành cho chúng ta. Tại sao anh lại có một phần số khác em? Anh cũng là
tín đồ Kitô giáo như em. Anh cũng như em, quyết định sống đời tu sĩ. Anh
cũng như em là một đứa con của đấng Cha cao cả của chúng ta. Mục đích
chung cho cả hai chúng ta cùng là một cõi: hạnh phúc về với Thiên Chúa.

Huyền Minh:

Tốt lắm, trong giáo lý cương yếu thì người này cũng như người kia,

quả thế, nhưng không phải trong cuộc đời. Người đồ đệ tựa đầu trên ngực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.