NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 54

mặt mới trẻ trung hiền lành làm sao chớ! Và người ta có ngồi bên cạnh lâu
bao nhiêu, muốn giúp cậu ta bao nhiêu đi nữa, chắc hẳn người ta cũng sẽ
không bao giờ thành công. Chắc hẳn ông ta có thể đang đứng trước triệu
chứng một bệnh ruột, ông sẽ cho rượu nóng, có lẽ sẽ cho uống đại hoàn.
Nhưng ông càng nhìn kỹ khuôn mặt co rúm tái nhợt xanh xao, thì những ức
đoán của ông lại quay về một hướng khác, khó khăn hơn. Cha An có kinh
nghiệm. Hơn một lần trong chuỗi đời dài của ông, ông đã thấy những người
bị ám. Ông ngần ngại không muốn nói ra những mối nghi của mình, ngoại
trừ với mình ông. Ông chờ đợi quan sát nhưng, ông giận dữ nghĩ, nếu mà
cậu bé đáng thương này quả đã bị bùa mê thì khi ấy người ta không cần
phải tìm kiếm thủ phạm đâu xa xôi, và tên ấy hãy coi chừng!

Vị tu viện trưởng tiến đến nhìn người bệnh, nâng nhẹ một mi mắt cậu

lên:

- Ta có thể thức nó dậy? Người hỏi.

- Tôi muốn đợi một lát đã. Tim không việc gì. Không nên để ai đến

gần nó.

- Có gì nguy hiểm không?

- Tôi không nghĩ thế. Không có một vết thương nào, không có dấu vết

gì đánh đập hay té ngã. Nó ngất xỉu. Có lẽ là đau ruột; những cơn đau rất
mạnh làm cho bất tỉnh. Nếu đấy là một sự ngộ độc thì phải có sốt. Không
nó sẽ tỉnh, không việc gì đến tính mạng.

- Chuyện ấy không thể do tinh thần mà ra?

- Tôi không muốn phủ nhận. Người ta không biết được. Có lẽ nó bị

một trận kinh hãi. Nó đã được tin người nào chết? Hay một vụ gây gổ dữ
dội, một sự lăng nhục? Khi ấy mọi sự sẽ dễ hiểu.

- Chúng ta không biết được. Cha hãy xem chừng đừng để ai đến gần

nó. Tôi yêu cầu cha hãy ở lại bên giường nó đến khi nó tỉnh. Nếu có gì
nguy, xin gọi tôi, dù ban đêm cũng vậy.

Trước khi bỏ đi, ông già còn cúi xuống trên người bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.