Họ không biết tầm nhìn. Hoàn toàn không có sự khác biệt
về kết quả giữa người không biết tầm nhìn của tổ chức với một tổ
chức không hề có tầm nhìn. Kết quả không thể tránh được là sự
bất mãn và chán nản.
Nếu bạn tuyển những người mới vào tổ chức sau khi đề ra tầm
nhìn mới nhất, sẽ có những nhân viên không biết gì về tầm nhìn
của tổ chức. Đây là vấn đề luôn tồn tại trong các tổ chức. Các
doanh nghiệp phát đạt thường tuyển nhiều nhân viên mới nhưng lại
không chuẩn bị điều gì giúp họ biết và đón nhận tầm nhìn. Mỗi tổ
chức cần có một quy trình để tất cả mọi thành viên đều biết về
tầm nhìn. Nhưng ngay cả khi bạn đảm bảo mọi thành viên trong tổ
chức đều nghe nói về tầm nhìn, điều đó không có nghĩa là tất cả
mọi người đều biết về nó. Tầm nhìn rò rỉ. Nó cần được truyền
đạt rõ ràng, sáng tạo và liên tục.
Nhưng thậm chí khi bạn chắc chắn mọi thành viên đều nghe
thấy tầm nhìn cũng không có nghĩa là họ biết về nó. Tầm nhìn
cần được truyền đạt rõ ràng, sáng tạo và thường xuyên.
Hình dung mỗi người trong tổ chức có một cái bể nước chứa tầm
nhìn trong đó. Giả sử trong bể nước đó có một vết nứt hoặc một lỗ
nhỏ. Bởi “nhân vô thập toàn”, bạn không thể loại bỏ những lỗ rò này.
Điều tốt nhất bạn có thể làm là liên tục đổ cho đầy bể. Một vài
lãnh đạo không thích nhắc đi nhắc lại, nhưng thật sự không còn
cách nào khác nếu bạn muốn tất cả mọi người đều biết đến
tầm nhìn.
Họ thấy không cần đạt được nó. Khi tranh thủ sự giúp đỡ
của mọi người để hoàn thành một tầm nhìn, mọi người thường có ba
kiểu thái độ khác nhau. Người đầu tiên nói: “Chúng tôi sẽ làm việc
này có hoặc không có anh đều được”; người thứ hai nói: “Chắc
chắn chúng tôi muốn anh giúp làm điều này”; người thứ ba nói: