NHÀ TIỂU HỌA - Trang 106

giới. Những người thợ bạc, cô em chồng, những mối quen biết lạ lùng,
một ngôi nhà mà trong đó nàng thấy mình bơ vơ, lạc lỏng và ngôi nhà
búp bê khiến nàng sợ hãi. Thoạt nhìn có vẻ như là được ban tặng,
nhưng kỳ thực Nella lại cảm thấy có gì đó bị tước đoạt.

Khi họ vào nhà, nàng quay lại, quyết tâm nói nhưng Johannes lại

khom người trò chuyện với Rezeki. Johannes miết miết lòng bàn tay
lên đầu con chó. Rõ ràng ông rất cưng nó. Rezeki nhe răng trong sự
hài lòng ngoan hiền. Trong sảnh, chưa ngọn nến nào được thắp lên.
Không gian tối hù, không chút ánh trăng len vào những ô cửa sổ cao
nghệu.

“Họ cho cưng ăn gì chưa?” Ông hỏi giọng âu yếm. Con vật đáp

lại bằng những cái ngoáy đuôi liên hồi đập xuống sàn đá cẩm thạch, và
Johannes bật cười.

Tiếng cười đó khiến Nella khó chịu. Sự quan tâm mà nàng cần thì

chồng nàng lại dành cho một con vật. “Em đi ngủ đây.” Nàng nói.

“Ừ, đi đi.” Ông đáp, đứng thẳng người lên. “Chắc em mệt rồi.”
“Không, Johannes. Em không mệt.”
Nàng nhìn ông đau đáu cho đến khi ông nhìn lảng đi. “Tôi phải

ghi chú lại những người đã gặp tối nay.” Ông đi về phía phòng làm
việc và con chó lập tức lẽo đẽo theo sau.

“Con chó ở cùng với mình ư?” Nella hỏi với theo. Mười một

ngày làm vợ là mười một ngày vò võ, nàng nghĩ. Chừng đó còn lâu
hơn cả thời gian Thượng đế cần để tạo lập nên thế giới này.

“Nó giúp ích cho tôi.” Johannes đáp. “Nếu có một vấn đề khó

khăn cần giải quyết tức khắc mà nựng nịu nó thì sẽ có ngay giải giáp.”

“Vậy nó có ích nhỉ?”
Johannes mỉm cười. “Ừ.”
“Thế mình đã trả bao nhiêu để đưa Otto về đây? Anh ta có ích

chứ?” Nàng hỏi, giọng lạnh lùng và rít lên vì căng thẳng.

Mặt Johannes sa sầm và Nella cảm thấy máu nóng dồn lên mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.