NHÀ TIỂU HỌA - Trang 130

Người phụ nữ tì lòng bàn tay lên khung cửa sổ. Khuôn mặt chị ta

tròn và nhợt nhạt, những lọn tóc vàng sáng lên xuyên qua lớp kính
đục. Chị ta cứ đứng bất động -một tư thế hắt ánh nhìn lãnh đạm xuống
đường.

“Chị kia!” Nella kêu lên. Nhưng người phụ nữ vẫn không nhúc

nhích. “Tại sao...”

“Cô ta không ra đâu.” Có giọng đàn ông cắt ngang. “Có cố cách

mấy cũng không ăn thua. Tôi định báo lên chính quyền đấy.”

Nella quay nhìn về phía giọng nói. Đó là một người đàn ông ngồi

bên ngoài một nơi có vẻ như là một cửa hàng bán đồ len cách nàng
không xa. Nella nuốt khan. Đó chính là gã đàn ông từng bị đậu mùa -
Mặt Rỗ - người đã gọi Otto là súc vật, người đã bị Cornelia quát vào
mặt. Đứng gần, da anh ta trông như miếng bọt biển, đầy những cái lỗ
màu hồng nhạt.

Nella lại nhìn lên cửa sổ. Người phụ nữ ban nãy đã biến mất, ô

cửa sổ trống trơn, và ngôi nhà đột nhiên khoác lên mình vẻ chết chóc,
như thể bị để hoang lâu ngày. Nàng chạy tới cửa và bắt đầu đấm thùm
thụp, như thể muốn truyền cho nó sự sống.

“Đã bảo rồi, cô ta không mở cửa đâu. Cô ta là người bất chấp luật

lệ.” Mặt Rỗ nhận xét.

Nella xoay người lại tựa lưng vào cửa.
“Chị ta là ai? Nói tôi biết chị ta là ai.”
Anh ta nhún vai. “Cô ta không nói nhiều. Giọng nghe buồn cười

lắm. Chẳng ai biết đâu.”

“Chẳng ai biết ư? Tôi không tin anh.”
“Có phải ai cũng có ý thức công dân đâu, phu nhân.” Anh ta nói.

“Cô ta sống khép kín, không thích giao thiệp.”

Nella dừng lại để thở. “Trong cuốn “Danh bạ của Smit”, một nhà

tiểu họa quảng cáo theo địa chỉ này. Không phải anh định nói người
duy nhất sống ở đây là một phụ nữ đấy chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.