NHÀ TIỂU HỌA - Trang 137

Như biết nàng bối rối, Agnes được thế lấn tới, chồm người về

phía trước. “Sao hả?”

“Tôi...”
“Mẹ tôi có giữ lại cho tôi vài món đồ tuổi thơ. Petronella dùng

chúng.” Marin nói.

“Sao, Marin?” Agnes nói. “Cô mà có tuổi thơ sao?”
“Tôi đi lấy rượu Rhine đây.” Marin nói thêm, phớt lờ câu nói của

Agnes và cả sự biết ơn không giấu giếm trên khuôn mặt Nella. “Otto
chưa kịp mang ra.”

Marin ra khỏi phòng, cất tiếng gọi Otto. Agnes nhìn theo, ngả

người ra ghế. “Tội nghiệp!” Cô ta thở dài nói. “Tội nghiệp quá!” Cô ta
quay sang Nella, nét mặt đầy quan tâm. “Tôi chẳng biết sao cô ấy quá
buồn bã đến thế.” Cô ta thậm chí còn ngả người gần vào nàng hơn,
nắm lấy tay Nella bằng cả hai tay. Những ngón tay cô ta ẩm ướt, như
một con ếch vừa bị lôi ra khỏi ao. “Những ông chồng của chúng ta,
Nella ạ, họ đã từng là bạn thân.” Cô ta nắm chặt tay nàng, những viên
đá trên mấy chiếc nhẫn của cô ta hằn vào lòng bàn tay Nella những vết
lõm. “Hai người đã trải qua những trận bão kinh khủng nhất ở Biển
Bắc.”

“Em hoài cổ quá đấy, em yêu.” Chồng cô ta nói với lại từ cửa sổ.

“Hiện tại không thú vị hơn sao?”

Agnes cười phá lên. “Ôi, Frans! Nella, chồng cô chắc đã kể cho

cô nghe rồi nhỉ? Họ gặp nhau năm hai mươi hai tuổi, làm việc trên
những con tàu VOC ấy. Họ đi ngang qua xích đạo, tránh được những
cơn bão Carib nhờ gió mậu dịch Đông Bắc đẩy họ tiến về phía trước.”
Agnes thuật lại nó như một câu chuyện cổ tích mà cô ta đã thuộc lòng
bởi nhiều năm nhắc đi nhắc lại.

“Trời...”
“Hai người rất tài năng, làm việc vì vinh quang của nền Cộng

hòa! Đương nhiên, Frans nhận thấy sự nghiệp của mình chỉ dừng lại ở
Stadhuis là hết, nhưng những bức tường gạch của Amsterdam không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.