NHÀ TIỂU HỌA - Trang 147

Marin, nhưng hệt như được nhìn xuyên qua một thấu kính chất lượng
cao và nhẵn mịn.

“Johannes đã đến Old Hoogstraat rồi hả?” Nella hỏi.
Otto đến rót hai cốc cà phê, và mùi đắng nồng khiến các giác

quan của nàng nhạy bén hơn. Một vài giọt rơi khỏi vòi ấm, tóe xuống
tấm khăn trải bàn hệt như những hòn đảo hoang sơ trên một tấm bản
đồ. Anh ta cứ thế trân trối nhìn những vết bẩn mình vừa gây nên.

“Sao?” Marin hỏi.
“Tôi muốn hỏi ông ấy Bergen ở đâu.”
“Ở Na Uy, Petronella. Đừng làm phiền anh ấy.”
“Nhưng mà...”
“Thế tại sao chị chỗ nào không muốn biết lại muốn biết về

Bergen? Ở đó họ chỉ có mua bán cá.”

Ngoài tiền sảnh, Cornelia đang quét sàn nhà lát gạch màu trắng

và đen quanh cửa trước, đầu cúi sâu tập trung. Otto đi xuống nhà bếp,
mùi cà phê từ ấm tỏa ra theo mỗi bước chân. Ánh sáng yếu ớt của
tháng Mười rọi qua những ô cửa sổ, và những cây nến làm từ mỡ động
vật, vừa mới lấy từ trong kho, đã được thắp lên. Nella kéo then và mở
cửa ra. Cornelia dừng lại và đứng thẳng người lên khi không khí bên
ngoài ùa vào.

“Phu nhân, chỉ mới tám giờ thôi.” Cô hầu nói, đầu ngẩng lên, tay

cầm chổi hệt như cầm một cái giáo. “Phu nhân định đi đâu sớm vậy?”

“Đi mua vài thứ lặt vặt thôi.” Nella nói. Bắt đầu cảm thấy bực

trước ánh mắt hồ nghi của Cornelia. Nàng lại cảm thấy bị giam cầm,
sự hào hứng vì mình trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý nhờ việc
chơi đàn luýt mang lại giờ đã nhạt đi.

“Các quý cô, quý bà không thể đi mua này kia lặt vặt được đầu,

phu nhân.” Cornelia nói. “Họ nên biết vị trí của mình.”

Câu nói hệt như một cái tát, một sự sỉ nhục mà không người hầu

nào dám làm ở Assendelft.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.