NHÀ TIỂU HỌA - Trang 165

cẩm thạch. Cứ để nó ị, Nella nghĩ. Cứ để nó phủ phân kín cái mặt sàn
đáng nguyền rủa.

Nàng đứng tựa người nơi cửa sổ trước để khép hờ, ngắm nhìn

Peebo bay vút lên theo đường xoắn ốc, rùng mình vì không khí lạnh
bên ngoài. Con chim bay vụt đi từ bên này tiền sảnh đến bên kia. Nella
có thể cảm thấy sự thay đổi của không khí lúc Peebo đập đôi cánh,
phát ra tiếng kêu mỏng như giấy khi nó tìm thấy một chỗ đậu khuất
trên những thanh xà.

Bất chấp những lời cảnh báo của mẹ nàng: “Những phụ nữ chết

khi còn quá trẻ và được chôn ở khu đất nhà thờ Assendelft”, Nella
luôn nghĩ rằng một ngày kia nàng sẽ cho ra đời một đứa bé. Nàng sờ
vào bụng mình, tưởng tượng đường cong ở đấy, chỗ phình ra nơi chứa
đứa bé. Cuộc sống tại ngôi nhà này không chỉ bất thường, nó còn là
một sự giễu cợt, một sự giả tạo. Bây giờ nàng là ai? Nàng phải làm gì
đây?

“Đói chưa vậy?” Ai đó hỏi.
Nella giật nảy mình khi Cornelia trồi lên từ bên dưới cầu thang

với nét mặt trông nhợt nhạt và sợ hãi. Nàng không buồn hỏi cô hầu
làm gì mà lảng vảng ở đó. Không ai thực sự một mình trong căn nhà
này; lúc nào cũng có ai đó theo dõi hoặc nghe trộm. Chẳng lẽ cô ta
không nghe thấy tiếng bước chân, tiếng cửa đóng, tiếng thì thào gấp
gáp?

“Không!” Nàng đáp vậy nhưng kỳ thực là đói ngấu. Giờ nàng

thậm chí có thể ăn hết cả bữa tiệc của Hội thợ bạc nữa kìa, và ăn liên
tục, nuốt hết không chừa lại một mẩu để cung cấp thật nhiều dưỡng
chất cho cơ thể.

“Phu nhân định để nó bay lòng vòng vậy á?” Cornelia hỏi, chỉ

vào những chiếc lông vũ màu xanh lục thấp thoáng khi Peebo bay là
đà rồi vút vào bóng tối trở lại.

“Ừ!” Nella đáp. “Nó đợi giây phút này từ cái ngày mới đến đây

kia.” Nàng gặp người và cô hầu gái quỳ xuống đặt cả hai tay lên đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.