NHÀ TIỂU HỌA - Trang 213

lại.

Nhưng Otto chỉ giơ lòng bàn ra ấn nhẹ vào ngực Jack. Hệt một

chiếc lông vũ bằng sắt, tay anh nâng lên hạ xuống cùng với hơi thở đứt
quãng của gã thanh niên người Anh.

“Mày không là gì với ông ấy cả.” Otto nói khẽ. “Giờ thì xéo đi!”
Otto bỏ tay ra vừa lúc con Rezeki nhảy xổ vào tiền sảnh, một dải

nắng yếu ớt từ bên ngoài biến lông của nó thành màu nhạt. Hai tai cụp
sát vào đầu, nó gầm gừ Jack. Thu mình ép sát xuống sàn, nó gườm
gườm nhìn anh ta như dọa nạt.

“Rezeki!” Otto kêu lên. “Tránh ra!”
Ánh mắt hoảng loạn của Jack khiến Nella buộc phải lên tiếng.

“Jack...” Nàng nói. “Jack, tôi hứa. Tôi sẽ nói với Johannes là anh...”

Nhưng Jack đã đâm lưỡi dao xuyên qua sọ con Rezeki.
Như thể tất cả đều đang ở dưới nước, và không ai thở được. Lưỡi

dao đâm xuyên qua lớp lông thọc sâu vào thịt khiến con Rezeki kêu rít
lên và đổ vật ra sàn.

Có tiếng rền rỉ khe khẽ cất lên, rồi mỗi lúc một lớn dần, và Nella

nhận ra đó là Cornelia, đang loạng choạng chạy về phía con Rezeki.

Rezeki sắp tắt thở. Jack đã đâm con dao vào sâu đến mức

Cornelia không rút nó ra được. Máu đỏ thẫm vấy khắp người cô hầu.
Đau đớn và run rẩy, Cornelia ôm lấy đầu con vật. Rezeki bắt đầu thở
giật cục, mồm há hốc và lưỡi thè ra đỏ ối. Thấy bốn chân con chó đơ
ra bất động, Cornelia ôm chặt lấy nó và bất lực khi cảm thấy thân thể
nó bắt đầu lạnh đi. “Nó chết rồi...” Cornelia nói. “Cô gái của ông chủ
đã chết rồi.”

Otto đóng cửa và đứng giữa Jack với thế giới bên ngoài, thân

người anh ta chắn lối ra. Jack giật mạnh con dao ra khỏi đầu Rezeki và
một vòi máu phụt ra sàn. “Ra tay đi chứ!” Jack hét lên, húc đầu vào
ngực Otto, giơ lưỡi dao lên cao. Hai người quần nhau một lúc và rồi
Jack lảo đảo lùi ra. Anh ta nhìn xuống mắt trợn trừng kinh hoàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.