NHÀ TIỂU HỌA - Trang 227

Những vũ khí ngọt ngào

Đường Kalverstraat với những dãy cửa hàng buôn bán sầm uất và

náo nhiệt giờ vẫn còn tương đối tĩnh lặng. Một người bán trái cây theo
mùa đẩy xe cút kít, và một con mèo lông vàng hiên ngang rứt chỗ thịt
còn sót lại từ đống xương động vật mà đêm trước người ta chưa kịp
vứt xuống kênh. Con vật chiếu đôi mắt vàng chóe thẳng vào Nella và
duỗi thân người béo núc - bằng chứng cho cái tài tìm lục thức ăn của
nó.

Nella nhìn thấy biển hiệu Mặt trời. Nàng đứng trước nó, hít thở

không khí ẩm ướt, phần còn sót lại của sương mù, mùi chất thải được
che đậy vội vã trong rơm. Nàng gõ cửa, một tiếng thật giòn và đanh,
rồi đợi. Không ai trả lời. Nhưng tôi sẽ đợi, thưa chị. Chị Uất Kim
Hương à, nàng vỗ vỗ vào lá thư vẫn còn trong túi. Tôi sẽ đợi và đợi
cho đến khi nhận được câu trả lời mới thôi.

Nàng đứng lùi lại một bước, nhìn lên bốn ô cửa sổ, mặt trời vàng

rực và câu châm ngôn được khắc bên dưới nó: “Con người xem mọi
thứ không khác gì để chơi.”
Nó như trêu ngươi nàng, và Nella điên hết
cả người.

Mình không như thế, nàng nghĩ. Ít nhất, không như thế nữa. Con

búp bê Peebo của nàng và con Rezeki cùng vệt máu trên đầu của nó
chẳng thể gọi là đồ chơi hay là thứ có thể mang lại niềm an ủi.

“Tôi biết chị ở trong đó!” Nàng hét lên, mặc kệ vẫn còn sáng

sớm. “Tôi phải làm gì hả?”

Ngay lập tức, cánh cửa đằng sau nàng mở toang. Nella quay lại

và trông thấy một người đàn ông béo núc đeo tạp dề, mặt phệ, bụng xề
ra trước cũng phải ba mươi mấy centimet là ít, hai tay chống hông.
Phía sau ông ta, một căn phòng nhỏ gọn trưng bày những sợi len dài
chưa nhuộm và nhiều tấm da cừu đóng đinh lên tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.