NHÀ TIỂU HỌA - Trang 229

Ông ta nhường mày. “À, tôi hiểu rồi. Tôi nên đánh giá thấp bản

thân thôi, phải không?”

“Không. Chỉ là mọi thứ không luôn như vẻ ngoài của chúng.”
“Tôi thế này là đủ khổng lồ rồi.” Người bán len cười to, hai tay

dang ra. “Chắc vậy hả.”

Nella không tranh luận thêm, nàng mỉm cười gượng gạo, nắm cái

gói thật chặt và nhìn qua vai ông ta vào cửa hàng tối om. “Ông có
người phụ việc đúng không? Người đàn ông bị đậu mùa ấy?”

“À, vâng. Chở len được hai tuần rồi đùng đùng bỏ đi.”
“Sao anh ta lại bỏ đi?”
“Sợ.”
“Sợ?”
“Sợ kinh khủng. Chuồn ngay trong đêm luôn. Chúa mới biết đã

có chuyện gì xảy ra với anh ta.”

Từ khoảng cách gần vọng tới tiến bước chân hành quân, vang rền

khắp con phố Kalverstraat. Người bán len đi vào trong cửa hàng. “Lực
lượng dân quân St. George đấy.” Ông ta thì thào, kéo cửa chớp xuống.
“Tránh ra đi nếu cô không muốn bị nghiền nát.”

“Đợi đã!” Nella nói, phát cáu lên. “Chị ta đã đi đâu? Ông có thấy

chị ta đi không?”

Nhưng lực lượng dân quân St. George đã hiện ra lù lù nơi đường

chân trời, con mèo có đôi mắt vàng vội phóng biến đi vừa đúng lúc.
Tất cả những lính canh đều đeo ruy băng trên khung ngực rộng hệt
một dải máu dưới ánh nắng mùa đông. Những đôi bốt mũi bọc thép
nện trên mặt đường và những tiếng lách cách của vũ khí chói ngời đeo
nơi hông, những khẩu súng lục có bề mặt lóng lánh như ngọc trai và
súng etpigôn đầy phô trương.

Nella thấy Frans Meermans trong đoàn quân, ngực ưỡn cao, quắc

mắt nhìn biển hiệu Mặt trời. “Chào ông?” Nàng gọi. Và khi nhìn thấy
nàng, anh ta ngoảnh mặt đi, kéo cây thương gần hơn vào ngực mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.