NHÀ TIỂU HỌA - Trang 230

Họ biến mất để lại đằng sau một đám bụi mù, rầm rập tiến vào trong
buổi sáng của Amsterdam.

Con đường rơi vào tĩnh lặng, và Nella nhận thấy mấy ngón chân

nàng đã tê cóng hết vì lạnh. Nàng xé cái gói ra, tức tối vì thái độ thiếu
lịch sự của Frans Meermans, điên tiết vì nhà tiểu họa lại né tránh nàng
lần nữa. Mỗi lần đi tìm chị ta, nàng nghĩ, mình lại bị bỏ rơi một mình.
Nhưng sự thất vọng tan biến nhường chỗ cho niềm vui sướng, vì trước
mắt nàng, bên trong cái gói là bộ sưu tập những chiếc bánh ngọt và
bánh nướng nhỏ xíu. Bánh kếp, bánh quế khắc đường chéo song song,
bánh gừng hình người nhỏ xíu, bánh olie-koecken rắc bột mì, có hình
tròn và trông rất hấp dẫn. Nhìn chúng như thể được làm từ bột thật,
nhưng khi Nella chạm vào thì thấy cứng và không hề bị lõm vào.
Nàng tìm thấy một thông điệp nữa, được viết trên mảnh giấy bên dưới
chúng:

“ĐỪNG ĐỂ NHỮNG VŨ KHÍ NGỌT NGÀO ĐÁNH LẠC

HƯỚNG!”

Nella nhìn lên những cửa sổ của ngôi nhà. “Những vũ khí ngọt

ngào là sao?” Nàng hét lên, nhét lá thư cầu khẩn của mình qua khe cửa
nhà tiểu họa. Ánh sáng ban mai phản chiếu lên tấm kính cửa sổ, che
giấu những bí mật của nhà tiểu họa. Nella nhìn xuống những chiếc
bánh tinh xảo nhưng không thể ăn được, gần như muốn quẳng cả
xuống dòng kênh gần nhất. Người đàn bà đó muốn nói gì chứ? Trước
giờ chưa có trận chiến nào giành được thắng lợi bằng một kho vũ khí
bọc đường cả, Nella nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.