NHÀ TIỂU HỌA - Trang 232

Ông đã mua về hai tấm thảm dày với những họa tiết toán học. Ở nhà
đã có đến hai, ba chục tấm thảm thêu như thế rồi kia mà, Nella nghĩ.
Mua thêm để làm gì? Căn phòng lạnh, và ông vẫn còn mặc nguyên áo
khoác đi đường trên người.

Trước sự ngạc nhiên của nàng, mắt Johannes sáng lên. Chồng

nàng có vẻ vui mừng khi trông thấy vợ.

“Johannes...” Nàng nói. “Mình đã về nhà an toàn. Venice... vui

chứ?” Nàng nghe thứ tiếng Hà Lan cứng và thiếu tự nhiên của Jack
trong đầu: “nhiều cá tươi hơn”.

Johannes ngửi ngửi và nhăn mũi với mùi giấm còn lẩn khuất

trong không khí ngoài tiền sảnh đưa vào.

Nella cầu cho mùi thức ăn trong nhà bếp Cornelia đang nấu sẽ

sớm át đi cái mùi đó.

“Venice là Venice.” Ông nói. “Người Venice nói nhiều. Và nhảy

nhót quá nhiều khiến đầu gối của tôi chịu không nổi.”

Trước sự ngỡ ngàng của Nella, ông ôm choàng lấy nàng. Đầu của

Nella chỉ chạm tới xương ức của Johannes, và ông ấn tai nàng vào nơi
nàng có thể nghe thấy nhịp tim của ông. Khi ông vùi cằm vào đỉnh đầu
nàng, nàng nhận ra cái ôm vụng về đó mang đến cho mình sự dễ chịu
bất ngờ. Nàng chưa từng gần Johannes đến mức này bao giờ. Hai chân
bắt đầu như muốn nhấc lên khỏi mặt sàn như thể nàng đang bám vào
một cái bè. Khi Nella nhắm mắt, cơ thể đầy máu của con Rezeki lại
hiện ra rõ mồn một, và dù cho nàng có nhắm nghiền mắt lại đến cỡ
nào cũng không khiến nó biến mất.

“Tôi rất vui khi gặp lại em, Nella!” Ông nói trước khi thả nàng

xuống. “Sao không nhóm lò sưởi phòng này lên? Otto!” Ông gọi.

“Em cũng vậy, Johannes!” Nàng đáp, tâm trí cố nắm bắt những từ

ngữ cứ trôi tuột đi mỗi khi nàng sắp sửa chạm được vào chúng. “Em...
ta ngồi xuống chứ nhỉ?”

Ông ngồi phịch xuống một chiếc ghế kèm theo tiếng thở dài, và

Nella nhận thấy mình vẫn còn đang đứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.