NHÀ TIỂU HỌA - Trang 233

“Có chuyện gì thế?” Ông hỏi, và nàng nghĩ sự lo lắng trong giọng

nói của ông sẽ khiến nàng không thể nói ra.

“Không có gì đâu, Johannes. À... em... Agnes đã cáu lên với em.”

Nàng thốt lên. Nàng không thể... nàng không thể nói. Chọn chủ đề về
Agnes Meermans dễ dàng hơn là tin về con chó cưng của ông.

Mặt Johannes sa sầm lại. “Tại sao Agnes cáu?”
“Em... gặp chị ta ở Nhà thờ cổ. Chị ta bảo rằng tất cả chỗ đường

của họ vẫn còn trong nhà kho. Rằng có thể đường bắt đầu kết tinh.”

Johannes vuốt một bên mặt. “Cô ta không có quyền nói với em

như thế.”

Otto hiện ra ở bậc cửa phòng khách, mang theo một giỏ than bùn.

Anh ta ngập ngừng, gần như không thể nhìn lên.

“À, lò sưởi!” Johannes nói. “Vào đi Otto, nhóm lửa lên cho ấm

nào.”

“Ông chủ. Chào mừng ông đã về nhà.”
“Cornelia nấu món gì đấy?”
“Bánh pudding gan lợn với lúa mạch, thưa ông chủ.”
“Món ưa thích của ta cho tháng Mười hai đấy! Ta băn khoăn

không biết mình đã làm gì mà được thiết món ấy nhỉ?” Johannes mỉm
cười, ngửi ngửi không khí lần nữa, rê rê bàn tay lên cái khung rỗng.
“Sao thế này? Đây là một trong những bức họa ưa thích của ta mà.”

Otto gần như biến thành màu xám trong ánh sáng nhập nhoạng,

và Johannes nhìn anh ta dò xét.

“Tai nạn thôi!” Nella nói.
“Vậy à? Này, nhóm lửa lên đi chứ, Otto. Hai chân ta lạnh cóng

muốn rớt ra đây này.”

Nella quay lại nhìn Marin lúc này đang đứng ở cửa. Trông cô ta

đau khổ, và cô ta ngập ngừng bước vào nhưng vẫn đứng gần tường.

“Anh đã bán được bao nhiêu cối đường ở Venice?” Marin nói.
“Cho nhiều than bùn vào, Otto.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.