NHÀ TIỂU HỌA - Trang 235

Johannes thở dài, xòe hai bàn hơ trên lửa cho ấm. “Tù nhân?”

Ông quay sang Otto, lúc này đang quỳ bên kia những ngọn lửa đang
bốc cháy. “Otto, cậu có thấy mình là một tù nhân không?”

Otto nuốt khan, giọng gần như một lời thì thầm. “Không, thưa

ông chủ.”

“Nella, tôi có khóa cửa giam em không?”
“Không, Johannes!” Nella đáp. Dù những đêm dài cô lẻ chờ đợi

ông cũng đủ khiến cuộc sống của em hệt một nhà tù rồi, nàng nghĩ.
Nàng muốn lên phòng ngay lúc này, một mình, vùi trong chăn.

“Ngôi nhà này là nơi duy nhất tất cả chúng ta được tự do.”

Johannes khom người, hai tay ôm lấy đầu. “Và, cô, Marin, hơn ai hết,
không thể phủ nhận điều đó.”

“Đừng làm trò hề!” Marin vặc lại. Cuộc cãi vã này với Nella

không còn gì lạ, và như bếp lửa, sức nóng của nó đang dâng lên ngùn
ngụt.

“Anh quá ích kỷ. Em ở đây là có lợi cho anh, trong khi anh gần

như chẳng buồn che giấu những thứ mình làm.”

Johannes ngước lên nhìn em gái. Nella trông ông kiệt quệ, mặt

chảy xệ, mắt thâm quầng. “Cô nghĩ nó có lợi cho anh, có phải đó là
câu chuyện hoang đường cô tự dệt nên không?” Ông nói. “Marin, anh
đã cưới một đứa trẻ nằm ngoài ý muốn của mình. Và anh làm thế là vì
cô.” “Tôi không phải là một đứa trẻ!” Nella thì thầm, ngồi phịch
xuống ghế dưới sức nặng của những lời nói vừa rồi. Thế nhưng nàng
lại cảm thấy mình đúng là trẻ con thật. Trong một lúc Johannes đã
thay đổi nàng, và nàng muốn có mẹ, một ai đó biết đến nỗi đau của
nàng, một ai đó mang thi thể con Rezeki ra khỏi nhà.

“Và không có gì thay đổi cả...” Marin nói, không màng đến lời

bào chữa của Johannes. “Thái độ bất cẩn với đường của Meermans,
với tương lai của chúng ta...”

Johannes đá cái khung khiến nó vỡ ra từng mảnh, trượt trên sàn

đá cẩm thạch bóng như gương vừa lúc Cornelia đi vào, tay áo xắn cao,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.