NHÀ TIỂU HỌA - Trang 234

“Anh... bán được bao nhiêu?”
Vẫn ngồi trên ghế, Johannes dựng đứng cái khung trống trơn trên

lòng mình. Chỉ cho nửa thân người trên vào chính giữa khung tranh,
ông làm điệu bộ của một thành viên hội đồng quản trị, tự mãn và lố
lăng.

“Công việc trì trệ hệt như anh đoán.” Ông nói. “Sang năm đi hẳn

sẽ tốt hơn.”

“Vậy anh sẽ cho nhiều than bùn hơn nữa vào lò khi thực sự bán

được đường nhỉ?” Johannes không nói gì đáp lại khiến cô em gái cáu
tiết. “Sự tham lam sẽ phá hủy tất cả.”

“Cô chào đón anh về nhà bằng cách hay ho quá nhỉ, Marin?

Chính cô ép anh đi Ý trong thứ thời tiết kinh hoàng của mùa đông chứ
ai. Đừng có nói với anh về lòng tham. Và xin cô đấy, đừng có suốt
ngày trích Kinh thánh. Càng ngày càng khiến người khác khó chịu rồi
đấy, khi mà lòng mộ đạo của cô cũng có chút đáng ngờ.”

Marin phá lên cười, một âm thanh lạ lùng xé toạc không khí.

“Anh mới là người lúc nào cũng khiêu khích, chứ không phải em!” Cô
ta nói, dằn mạnh từng từ.

Ông cởi phăng áo khoác đi đường và ném nó xuống sàn.
“Và hãy thôi nói về ngôi nhà này như thể nó là của cô đi. Nó là

của Petronella.”

Những lời nói đó đi xuyên vào không khí về phía Nella như một

tiếng sét, nhưng Marin nhìn ông chằm chằm trong sự hồ nghi.

“Vậy thì Petronella cứ việc.” Cô ta nói.
Dễ như thế sao? Nella nghĩ, quay sang nhìn em chồng. Hình như

không thể thế được; ý của Marin không thể như thế được.

“Em đã phí hoài cả cuộc đời mình để giữ cho ngôi nhà này yên

ổn...” Marin nói, bước về phía anh trai. “Những người trong nhà này
không hơn gì những tù nhân cho dục vọng của anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.