NHÀ TIỂU HỌA - Trang 231

Khoảng không trống rỗng

Khi Nella về nhà, Cornelia đang đợi nàng ngoài cửa.
“Chuyện gì thế?” Nella hỏi, nhìn thấy nét mặt lo lắng của cô hầu

gái.

“Ông chủ...” Cornelia thì thào. “Ông chủ vừa từ Venice về. Ông

hỏi con Rezeki đâu.”

“Sao?” Nella cảm thấy không khí đông đặc lại, và cơn hoảng sợ

cồn lên chặn ngang họng. Nàng hình dung thân thể đầy máu của con
Rezeki trong tầng hầm; và Johannes, không hề hay biết, vẫn đợi âm
thanh sồn sột của bộ móng đẹp đẽ cào xuống sàn.

“Phu nhân nói với ông chủ đi.” Cornelia van nài.
“Tôi không làm được đâu.”
Nella khẽ khàng đóng cửa trước lại, nhìn lướt khắp sàn nhà, nhẹ

người khi không còn thấy vệt máu nào nữa. Cornelia đã lau chùi kì cọ
không biết mấy lượt, bằng giấm và nước cốt chanh, dội nước sôi và
dung dịch kiềm lên những vết máu. Nhưng không thể gột sạch cái vết
chữ thập trên đầu phiên bản thu nhỏ của con Rezeki trong chiếc tủ có
ngăn kéo trên lầu.

“Nhưng sao lại là tôi, Cornelia?” Nàng hỏi.
“Phu nhân là người mạnh mẽ. Phu nhân nói là tốt hơn cả.”
Nella không cảm thấy thế chút nào. Nàng chưa chuẩn bị tinh thần

cho câu chuyện sắp phải kể. Mình cần thêm chút thời gian nữa để nghĩ
cách khiến nó bớt kinh khủng hơn dù phải giấu giếm vài chi tiết, nàng
nghĩ. Ai có thể bắt đầu một cuộc nói chuyện như thế được chứ?

Johannes đang đứng giữa phòng khách, nhìn chằm chằm vào

khung tranh trống trơn dựng vào bức bích họa kéo dài quanh tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.