NHÀ TIỂU HỌA - Trang 238

Otto đứng lên, trào nước mắt. “Cậu ta có một con dao găm, thưa

ông chủ. Tôi nghĩ cậu ta định... tôi không bao giờ cố tình..”

“Jack chưa chết, Johannes. Otto nhân từ hơn.” Marin ngắt lời.

“Cậu ta đứng lên và cứ thế bỏ đi, còn thi thể con Rezeki, vợ của anh
đã đưa xuống hầm rồi.”

“Otto?” Johannes thốt lên tên của người hầu như một câu hỏi mà

ông không thể chịu đựng nổi khi thốt ra. Ông buông thông tay xuống
khỏi khuôn mặt trống rỗng, đợi chờ nỗi tiếc thương ập đến.

“Tất cả xảy ra quá nhanh.” Nella thì thầm, nhưng Johannes, đột

nhiên khỏe mạnh một cách lạ lùng, vùng chạy sượt qua Cornelia, lúc
này đứng câm lặng ở cửa. Họ nghe thấy ông loạng choạng đi qua hành
lang, xuống cầu thang nhà bếp. Nella đi theo ông, và nghe ông mở cửa
hầm. Tiếng khóc thương của Johannes vọng ngược lên khắp hành
lang.

“Bé yêu của ta!” Ông khóc nức lên. “Bé yêu của ta, bé yêu của

ta... Hắn đã làm gì thế này?”

Nella rón rén đi lại gần, cố cưỡng lại cái ước muốn của bản thân

muốn dừng lại, một phần trong nàng biết rằng nàng phải cố tìm cách
an ủi. Nàng thấy Johannes quỳ xuống, ôm lấy thân thể cứng đờ của
con chó thò một nửa ra ngoài cái bao vấy máu. Đầu con Rezeki gác
lên cánh tay ông chủ, vết thương bóng nhờn lên trong ánh sáng chập
chờn, răng nhe ra như đang cười.

“Em rất tiếc!” Nella thì thầm, nhưng Johannes không thể cất

tiếng. Ông ngước nhìn vợ, hai mắt nhòe nước, ôm lấy con vật cưng
của mình trong sự hoài nghi bàng hoàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.