NHÀ TIỂU HỌA - Trang 270

Những con người bị che giấu

Nella đứng trên bậc tam cấp ngôi nhà của Johannes, đêm cuối

năm trôi qua lặng lẽ không nghi lễ. Nàng muốn vỡ vụn ra thành từng
mảnh bởi cái lạnh, bị biến hình bởi ánh sáng. Dòng kênh vắng tanh,
băng giá như một dải lụa trắng tinh giữa những ngôi nhà trên con phố
Herengracht. Tối nay, mặt trăng treo trên bầu trời to chưa từng thấy;
một vòng tròn bàng bạc đầy sinh lực đến kinh ngạc. Trông như thể
nàng với tay tới được, như thể Chúa đã đẩy nó xuống từ thiên đàng để
bàn tay phàm tục của nàng nắm lấy.

Nàng hy vọng Johannes có thể nhìn thấy mặt trăng qua những

chấn song nhà tù nào đó ở Stadhuis. Việc bỏ trốn càng cúng cố thêm
tội danh của ông. Otto hiện đang ở đâu? Nhà tiểu họa ở đâu? Vẫn
không thấy tăm hơi? Nếu không vì Cornelia, Nella nghĩ, có thể mình
cũng bỏ đi cho rồi. Trong khi ngôi nhà co lại, từng người, từng người
ra đi, thì cái tủ có ngăn kéo tưởng chừng như đầy hơn, thậm chí còn
sống động hơn bao giờ hết.

Từ lối cửa mở đằng sau nàng, một mùi lạ bắt đầu tỏa ra, và Nella

bước trở vào trong nhà. Nó không đến từ nhà bếp. Từ trên lầu, nàng
nghe có tiếng nuốt nghẹn và tiếng thở hổn hển. Nàng đi theo cái mùi
lạ lùng đó lên lầu, dọc theo hành lang tối om, đến nơi một hàng nến
chạy quanh cánh cửa phòng Marin. Lần này thì chẳng có mùi oải
hương ngọt ngào và gỗ đàn hương thơm ngát, mà là mùi rau quả úng
khiến Nella buồn nôn. Marin đang đốt thứ gì đó kinh khủng, nàng
nghĩ, chắc làm nước thơm nhưng sai cách. Nhưng âm thanh mà nàng
tưởng là tiếng nuốt nghẹn hóa ra là tiếng khóc nức nở. Nella lắng tai
nghe, cúi nhìn qua lỗ khóa, và phát hiện nó đã bị bịt lại.

“Marin?” Nàng thì thào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.