NHÀ TIỂU HỌA - Trang 272

giấu kín của Marin cứng và to, tròn như mặt trăng. Marin? Nella thì
thào gọi tên em chồng, không chắc nó bật ra thành tiếng.

Nàng thở ra khi đứa bé xoay người trong ngôi nhà nhỏ xíu của

nó, và khi một bàn chân nhỏ đá lên, nàng ngã quỵ. Marin vẫn im lặng,
đầu ngẩng cao, mắt thâm quầng mệt mỏi, dán chặt vào một đường
chân trời vô hình trước mặt, cái nỗ lực giữ bí mật trôi tuột khỏi gương
mặt cô ta.

Đứa bé cũng lớn tháng rồi. Đã đến lúc nó đòi chui ra. “Tôi chưa

kịp uống đâu.” Marin chỉ nói có thế.

Những bức tường của căn phòng không hơn gì những tấm phông

sân khấu đã ngã đổ, và đằng sau chúng là những tấm phông khác
nhưng chẳng được vẽ lên thứ gì, chỉ là một khoảng trống trơn không
biển chỉ đường hay cột mốc; một không gian vô tận. Marin vẫn bất
động.

Nella nghĩ về cái nôi nhỏ xíu trong chiếc tủ có ngăn kéo và cơn

rùng mình chạy khắp người nàng. Làm sao nhà tiểu họa biết chuyện
này được? Marin nhìn chăm chăm vào ngọn nến bằng sáp ong, không
phải từ mỡ động vật, đúng là mùi mật ong thật dễ chịu. Ánh lửa nhảy
nhót hệt như một yêu nữ, một vị thần ánh sáng tí hon đang cười nhạo
hai người lúc này trí óc như tê liệt hết cả. Bắt đầu thế nào đây, nói gì
bây giờ?

“Đừng nói cho ai biết nhé!” Rốt cuộc Marin thì thầm.
“Marin, không được có bí mật nào nữa trong ngôi nhà này.

Cornelia sẽ phải biết.”

Marin thở dài. “Nếu cô ấy chưa biết thì cho cô ấy biết. Tôi đã

thấm những mảnh vải vào máu lợn để tránh bị cô ấy nghi ngờ.” Ánh
mắt cô ta vụt nhìn về phía Nella. “Mà chị cũng rành những lỗ khóa
trong nhà này nhỉ?”

“Hóa ra đó là điều cô làm dưới tầng hầm. Tôi tưởng cô lau chùi.”
“Chị đã thấy những gì chị muốn thấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.