NHÀ TIỂU HỌA - Trang 279

của anh ta - cây gậy cứng - ấn vào giữa hai đùi Marin, cởi vớ dài của
cô ta xuống, tách cô ta ra, rên lên khi được om trọn trong miền ấm
nóng của cô ta. Điều đó không đúng, nàng nghĩ. Có thể còn hơn thế vì
ở đây người đàn ông ấy tin rằng một lần gần gũi là ngàn lần nhung
nhớ, rằng cô ta là tia nắng ấm áp. Nghe những lời lẽ bay bổng như
vậy, hỏi làm sao không xiêu lòng cho được?

“Chúng ta sẽ làm gì với đứa bé đây?” Cornelia hỏi.
“Tôi nghĩ Marin có thể đưa nó tới một nhà trẻ mồ côi tư nhân.”
Cornelia bật dậy. “Đừng! Chúng ta phải giữ nó lại, phu nhân.”
“Cornelia, chuyện này chị không có quyền lựa Chọn.” Nella nói.

“Cả tôi cũng không.” Nàng nói thêm, nghĩ về tình trạng tù đày của
Johannes.

Cô hầu gái khoanh tay trước ngực. “Tôi sẽ bảo vệ đứa bé như

một con sư tử bảo vệ con nó.”

“Có thể, Cornelia. Nhưng đừng có mơ những thứ chị không thể

có.”

Điều này quá tàn nhẫn, và Nella biết thế, nàng kiệt sức quá rồi.

Nghe giống như một điều gì đó Marin có thể nói. Cornelia đi về phía
cái tủ có ngăn kéo. Mặt trăng giờ đã khuất vào mây, và ánh nến lập lòe
chấp chói lên lớp khảm đồi mồi.

Cornelia kéo hai tấm rèm nhung màu vàng và ghé mắt nhìn vào.

Nella, quá ngượng với cơn giận vừa rồi của mình, lờ đi để cô hầu
muốn làm gì thì làm. Cornelia cầm cái nôi ra, cho nó đu đưa trong
lòng bàn tay. “Đẹp ghê!” Cô ta thì thầm.

Lẽ ra mình nên để ý, Nella nghĩ - rằng trong tất cả những thứ

Marin muốn nắm giữ, cái nôi là lựa chọn đầu tiên. Còn bao nhiều điều
khác nữa mình không để ý nhỉ? Quá nhiều, và mình vẫn tiếp tục bỏ
sót.

Cornelia lấy con búp bê của Marin ra. “Phu nhân Marin đây này.”

Nhìn chằm chằm vào chủ nhân bằng ánh mắt ngỡ ngàng. “Như thể tôi
đang nắm giữ phu nhân ấy trong lòng bàn tay mình vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.