NHÀ TIỂU HỌA - Trang 280

Phiên bản thu nhỏ của Marin nhìn chằm chằm vào hai người, môi

mím chặt, đôi mắt xám kiên định. Cornelia vuốt dọc theo đường may
chiếc váy len màu đen, chất liệu mềm mại, sờ vào rất dễ chịu. Cô ta
giơ con búp bê lên trước ánh nến. “An toàn nhé, phu nhân!” Cô ta thì
thào, cầm con búp bê bằng cả hai tay. Khi môi Cornelia chạm vào
bụng con búp bê để hôn, cô ta giật mình nhảy dựng lên.

“Sao thế? Cornelia, chuyện gì vậy?”
“Tôi có thể cảm thấy gì đó.”
Nella giật con búp bê lại, nhấc váy lên và rồi tới lớp váy lót, bóc

từng lớp một cho đến khi nàng chạm tới được lớp vải cuối cùng. Khi
tay Nella chạm tới thứ Cornelia phát hiện, nàng bủn rủn cả tay chân.
Một lần nữa nhà tiểu họa lại đi trước họ một bước.

Không thể nhầm lẫn được, cơ thể nhỏ xíu của con búp bê Marin

có cái bụng lùm lùm hệt một cái bướu nhỏ hoặc một quả óc chó; chưa,
nhưng sắp. Con búp bê mang dáng vẻ nặng nề giống như người phụ
nữ hàng ngày vẫn đi chậm chạp dọc theo hành lang với vòng bụng
càng ngày càng lớn.

Cornelia hoảng hốt. “Phu nhân đã đặt hàng búp bê phu nhân

Marin đang mang thai ư?” Khi đôi mắt màu xanh như hoa thanh cúc
chiếu vào nàng buộc tội, cơ thể Nella cảm thấy tê dại đi.

“Làm sao phu nhân có thể phản bội chúng tôi như thế?”
“Không, không...” Nella xua tay. Sự sụp lún đã bắt đầu, những

viên gạch long ra, bên trong con đập xuất hiện những cái hố.

“Phu nhân biết tin đồn lan nhanh thế nào...”
“Tôi... tôi... không đặt mua nó, Cornelia.”
“Vậy thì ai?” Cornelia kinh hãi.
“Người ta gửi tới vậy thôi. Tôi không đặt hàng gì ngoài một cây

đàn luýt, và...”

“Vậy là có ai đang theo dõi chúng ta?” Cô hầu gái xoay người

quanh phòng, vung con búp bê ra như một cái khiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.