NHÀ TIỂU HỌA - Trang 304

Trong căn phòng phía sau trên tầng trệt, cách xa khỏi những cặp

mắt rình mò soi mói của kẻ qua người lại, Nella có thể nghe Marin và
Cornelia chơi cờ thỏ cáo. Nàng nghĩ về những quân cờ làm từ hạt ngò
rí nhỏ xíu trên lầu, cái hộp bằng gỗ tinh xảo của nhà tiểu họa, xuất
hiện bất thình lình như một phép màu. Nàng gần như từ bỏ hy vọng sẽ
nhận được hồi âm từ Lucas Windelbreke ở Bruges, cách đây một trăm
năm mươi dặm, trên những con đường đóng băng. Lá thư của mình có
thể đã lạc mất rồi, nàng nghĩ, rón rén đến bên cửa nhìn trộm Marin và
Cornelia.

“Ôi, cái cơ thể cá voi của ta...” Marin thở dài.
“Jonah bé nhỏ của phu nhân!” Cô hầu gái mỉm cười. Nella vẫn

còn đau do cái tát lúc sáng. Marin đâu có xử lý mọi việc một mình,
nàng nghĩ. Ai tới kho hàng, ai tới nhà tù Stadhuis? Nhưng họ không có
thời gian để đôi co. Thời gian là thứ xa xỉ sẽ mau chóng cạn kiệt.

Agnes sẽ nói gì nếu trông thấy Marin bây giờ? Chắc chắn

Meermans đã nghĩ về kết cục có thể xảy ra. Tất cả những lần gần gũi
với Marin, trốn tránh cặp mắt sắc như dao của vợ... chẳng lẽ hai người
họ không lo đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma hay sao?

“Thằng bé đá ta này!” Marin nói với Cornelia, nhìn xuống bụng.

“Khi đứng trước gương thỉnh thoảng ta nhìn thấy bên trong hiện lên
hình một bàn chân nhỏ xíu. Trước giờ ta chưa từng thấy điều gì tương
tự.”

Nella từng thấy rồi khi những đứa em chưa ra đời đạp lên thành

bụng của mẹ nàng. Nhưng nàng sẽ không nói ra điều đó, cứ để Marin
tiếp tục ngạc nhiên thích thú trước những thay đổi diệu kỳ nơi cơ thể
mình.

“Cho tôi xem với!” Thay vì thế nàng chỉ nói vậy khi đi vào

phòng.

“Nếu thằng bé đạp nữa, tôi sẽ cho chị xem.” Marin nói. “Có lúc

thì tay. Trông cứ như chân mèo con ấy.”

“Cô nghĩ nó là bé trai à?” Nella hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.