NHÀ TIỂU HỌA - Trang 345

Nella lại rúc đầu xuống bên dưới gấu váy và quờ tay chạm vào

đứa bé. “Mũi nó chưa ra ngoài, Marin. Nó ngạt thở mất.”

“Rặn đi, phu nhân, phu nhân phải rặn đi...” Cornelia kêu lên.
Marin rống lên và Nella đặt một cái que giữa hai hàm răng cô ta.
“Giờ rặn tiếp đi nào!” Nàng nói.
Cắn chặt cái que gỗ, Marin bắt đầu rặn, kêu ì ì trong họng. Rồi cô

ta nhổ cái que đi. “Thằng bé xé toạc tôi ra.” Cô ta thở dốc. “Tôi có thể
cảm thấy.”

Nella tốc chiếc váy lót lên và Comelia lấy tay che mắt.
“Cô không có bị xé toạc.” Nàng nói, nhưng nàng thấy máu ra

nhiều hơn và không nói ra điều đó. “Nó đang ra...” Nàng nói lớn. “Cứ
tiếp tục rặn nhé, Marin, tiếp tục rặn nào.”

Cornelia đứng bên cửa sổ và bắt đầu lầm rầm cầu nguyện trong

cơn bồn chồn: “Lạy Cha chúng con ở trên trời...” Nhưng Marin bắt
đầu tru tréo, một chuỗi rên la róng riết không dứt đầy đau đớn.

Đó là một âm thanh xé da thịt - nhưng không hề cảnh báo. Bất

thình lình toàn bộ cái đầu của đứa bé trồi ra. Mặt úp, mũi gí xuống
giường, mái tóc đen ướt đẫm.

“Đầu ra rồi! Rặn đi, Marin, rặn đi!”
Marin hét lên, buốt cả tai. Nhiều máu nữa chảy ra, nóng hổi ướt

đẫm giường. Nella cảm thấy buồn nôn, không chắc liệu bấy nhiêu máu
đó có nhiều hay không. Marin gần như kéo lấy tay Cornelia tìm thêm
sức mạnh rặn đứa bé ra. Đầu nó xoay một phần tư vòng tròn, và Nella
quan sát trong sự kinh ngạc khi sinh vật nhỏ xíu đó có vẻ như đang cố
vặn mình thoát ra.

Một bên vai xuất hiện, và Marin lại rống lên. Đứa bé xoay đầu,

ngửa mặt lên khỏi giường. “Rặn đi, phu nhân, rặn đi...” Cornelia hối
thúc.

Marin rặn mạnh hơn, mặc kệ cơn đau, không để ý đến nó nữa,

chấp nhận nó như chính con người mình. Rồi cô ta dừng lại, kiệt sức,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.