NHÀ TIỂU HỌA - Trang 356

cộng đồng được tạo dựng một cách trật tự và chỉn chu của họ.
Johannes chật vật đứng lên, vịn lấy ghế. “Theo thông lệ, người bị buộc
tội có quyền nói.”

Slabbaert hắng giọng, nhìn Johannes với sự ghê tởm không giấu

giếm. “Bị cáo muốn nói?”

Như một con chim bị gãy cánh, Johannes nhấc hai tay lên cao

nhất có thể. Jack buột miệng kêu lên khi tấm áo choàng của Johannes
rơi một đống xuống sàn.

“Ngài khoác lên người trang phục đó vào buổi sáng, ngài Pieter

Slabbaert.” Johannes nói. “Anh cũng thế, Frans Meermans. Và cả hai
người che giấu tội lỗi của bản thân và những yếu đuối của chính mình
trong một chiếc hộp đặt dưới giường, và các người hy vọng chúng tôi
sẽ không nhìn thấy chúng bên dưới trang phục hào nhoáng của các
người.”

“Hãy nói về chính bị cáo, Johannes Brandt, không phải tòa.”

Slabbaert nói.

Johannes nhìn ông ta. “Vậy tôi là người có tội duy nhất trong căn

phòng này phải không?” Ông hỏi, quay lại, nhìn vào những dãy ghế
bên trên. “Có phải không?”

Không có tiếng trả lời. Đám đông chìm trong im lặng.
“Tôi đã làm việc cho thành phố này...” Johannes nói. “Từ lúc tôi

đủ lớn. Tôi đã đi thuyền đến những vùng đất tôi không nghĩ là tồn tại
ngay cả trong những giấc mơ của mình. Tôi trông thấy những người
lính chiến đấu, hy sinh và làm việc cho nền Cộng hòa này, trên những
bãi biển oi nóng và những ngọn sóng cao ngất, liều mạng sống cho
một vinh quang lớn hơn vinh quang mà họ đã được trao cho lúc mới
chào đời. Phấn đấu, xây dựng, chưa bao giờ tự mãn dù chỉ một lần.
Chánh án Slabbaert liên tục bới móc, chỉ trích người hầu châu Phi của
tôi, một người đến từ Dahomey. Liệu quý ông này có biết Dahomey ở
đâu không, khi ông ta uống trà đường, hoặc ăn bánh sữa? Frans
Meermans chỉ trích sự tự do của tôi nhưng lại chẳng chịu tội gì khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.