NHÀ TIỂU HỌA - Trang 365

gọi của ông, được chuyển đến nàng một cách quá mềm mỏng, quá lôi
cuốn, khiến nàng bò ra khỏi nơi ẩn nấp.

Khi trông thấy một ông già trước mặt, nàng kêu lên kinh ngạc.

Ông quá nhỏ, nàng tưởng chừng như mình gấp đôi ông. “Ông là ai?”
Nàng hỏi.

Đôi mắt ướt mở to, và ông lùi lại. Một nùi tóc bạc đơn độc nằm

trên đỉnh đầu. “Nhưng cô đâu có phải là Petronella.” Ông nói, bối rối.

“Tôi là Petronella mà!” Nella nói, bắt đầu thấy hoảng. Mi là

Petronella, nàng nói với chính mình. Dĩ nhiên mi là Petronella rồi.
“Ông là ai?” Nàng hỏi lại, cố nói giọng thách thức.

Ông già nhìn nàng nghi hoặc. “Ta là Lucas Windelbreke.” Nella

ngồi phịch xuống giường.

“Con bé đi mất rồi!” Ông nói buồn bã, nhìn khắp những góc

phòng. “Ta biết mà.”

“Nhà tiểu họa?”
“Petronella.”
Nella lắc đầu, như thể để đẩy tên mình ra khỏi tai. “Petronella?

Ông này...người phụ nữ đã sống ở đây có tên là Petronella?”

“Đúng rồi đó cô. Trong ngôn ngữ của chúng ta, cái tên ấy không

phổ biến sao?”

Nella không nghĩ vậy. Mẹ nàng cũng cùng tên với nàng, và

Agnes cũng nhận xét như vậy ở buổi tiệc Hội thợ bạc. “Nhưng chị ấy
đến từ Na Uy cơ mà.” Nella nói, cố không để lộ sự hoang mang. “Chị
ấy đến từ Bergen.”

Một đám mây giăng ngang khuôn mặt Lucas Windelbreke. “Mẹ

con bé đến từ Bergen. Petronella lớn lên cùng ta ở Bruges.”

“Nhưng tại sao?”
“Tại sao?” Windelbreke nhắc lại, khổ sở nhìn quanh căn phòng.

“Bởi vì Petronella là con gái của ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.