NHÀ TIỂU HỌA - Trang 366

Nella nghe những lời nói cuối cùng của ông thốt ra, nhưng nó

không có nghĩa gì hết. Cứ như không thể có chuyện nhà tiểu họa là
con gái của một ai đó vậy. Nó gợi nhớ về Assendelft, một người mẹ,
một sự an toàn lạ lùng, niềm an ủi khi lầm lỗi.

“Tôi không tin ông!” Nàng nói. “Chị ấy là nhà tiểu họa, chị ấy

không...”

“Tất cả chúng ta đều phải đến từ một nơi nào đó đúng không cô

gái?” Windelbreke nói. “Cô nghĩ con bé được sinh ra từ một quả trứng
à?”

Câu hỏi xoáy vào tâm trí Nella. Nàng tin chắc mình đã nghe điều

này trước đây.

“Gia đình mẹ con bé sẽ không có được con bé đâu.” Ông nói.
“Tại sao không?”
Windelbreke không nói gì, nhìn lảng đi.
“Tôi đã viết thư cho ông.” Nella nói, cảm thấy chóng mặt, ngồi

trở lại xuống giường.

“Nếu quả vậy thì lá thư của cô ở trong số này.”
Nella đưa mắt nhìn chồng thư trên mặt bàn phòng bên kia. “Đó là

vì con gái của ông đã bắt đầu khiến tôi sợ hãi.” Nàng nói. “Nhưng chị
ấy không bao giờ hồi âm, và ông cũng không. Tôi muốn biết tại sao
chị ấy lại gửi cho tôi những món đồ đó.”

“Thật lòng là thế này cô ạ. Tôi nhiều năm rồi không gặp con bé.”

Ông hắng giọng và vỗ vỗ vào đầu nơi có nùi tóc bạc vắt qua như thể
để giữ nỗi đau khổ cứ chực kiếm đường chui ra. “Tất cả những lá thư
này cứ đến, và rồi tôi phát hiện ra con bé đã đăng thông báo này lên
cuốn “Danh bạ của Smit.” CHỈ CÓ VẬY THÔI.”

“Nhưng...”
“Thật khó để tôi tin là Petronella đã cố khiến cô sợ hãi.”
Nella nghĩ về Agnes, những móng tay bị cắn nham nhở, cách

hành xử lạ lùng khó hiểu. “Tôi cho là chị ấy đã khiến nhiều người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.