NHÀ TIỂU HỌA - Trang 369

ném chúng đi. Biết đâu con bé sẽ về Bruges và lấy lại chúng.” Giọng
ông nghe chẳng mấy thuyết phục.

Nella nghĩ về những người phụ nữ khắp Amsterdam này đang

mòn mỏi đợi những món đồ. Vài người hoang mang, nhiều người hy
vọng, có người mang cặp mắt thẩn thờ theo kiểu không sống nổi nếu
không có gì bám víu, không có nhà tiểu họa và đặc tính khó nắm bắt
của chị ta. Họ sẽ đợi chờ hạnh phúc của mình. Và khi nó không đến,
khi những món đồ không còn được giao đến, như Nella đã từng lâm
vào, họ sẽ làm gì sau đó? Những người phụ nữ này trao cho chị ta
những lá thư, và nhà tiểu họa đổi những lá thư đó để lấy thứ tiền tệ là
chính bản thân họ. Họ sở hữu bản thân mình, để trao đổi, dành dụm,
và sử dụng.

Nella đi trở về đường Kalverstraat, không để ý đến những lời mời

mọc của những người bán hàng. “Chủ nhật lúc mặt trời lặn.” Mình sẽ
nói với họ như thế nào đây? Nàng tự hỏi chính mình. Mình sẽ nói với
họ Johannes sẽ bị cột đá vào cổ trước khi bị dìm xuống biển như thế
nào đây?

Người tê dại, nàng cứ thế đi khắp các con phố, vào Golden Bend.

Cornelia đang đứng ở cửa đợi sẵn. Và khi nhìn thấy cô ta, tin về
Johannes cùng bí mật của Lucas Windelbreke và nhà tiểu họa chết lịm
trong cổ họng nàng.

Mặt cô hầu tái nhợt đau đớn. Trông cô ta già đi nhiều so với tuổi

thật. “Chúng ta đã sai đâu đó rồi.” Cornelia chỉ nói được có thế.
“Chúng ta làm sai cách mất rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.