NHÀ TIỂU HỌA - Trang 389

Nella đau đớn bởi sự thiếu tươm tất Marin phải chịu khi chết đi.

Lẽ ra nên có một gebuurte, vì Marin là một người tốt và kiên cường.
Trong kiếp nào đó hẳn cô ta đã chỉ huy cả một đội quân. Nhưng cuối
cùng, Marin chẳng có lấy một người bạn nào thân cận chỉ duy có một,
mà người ấy thì mất tích.

“Vâng, thưa mục sư.” Nàng đáp. “Hàng xóm có đến. Nhưng

chúng tôi phải đưa cô ấy ra ngoài sớm. Chúng tôi phải mang cô ấy đến
nhà thờ.”

“Cô ấy chưa từng kết hôn nhỉ?” Pellicorne nói. “Một sự phí

hoài.”

Đối với vài người chúng ta, Nella nghĩ, kết hôn là sự phi hoài.
Bên ngoài trời đã tối hẳn. Trong gian chính của nhà thờ, nàng có

thể nghe thấy người đánh đàn ống luyện tập, đuốc đã được thắp để
chuẩn bị cho buổi cầu kinh tối. Ông mục sư đứng lên, vuốt chiếc áo
thụng đen như thể nó là một cái tạp dề. “Nếu cô định chôn cô ấy ở
đây...” Ông ta nói. “Thì không thể.”

Im lặng bao trùm một lúc. Nella cố đứng vững, giữ lưng thẳng.
“Tại sao, thưa mục sư?”
Giọng nàng dứt khoát và biết điều, vì nàng cố tình thế. Nàng sẽ

không để giọng mình run rẩy, hoặc lộ ra cảm xúc thật của mình.
Pellicorne đóng cuốn sổ lại và nhìn nàng ngỡ ngàng, như thể ông ta
không quen với việc bị yêu cầu giải thích vậy. “Chúng ta không thể
cho cô ấy chôn ở đây được, phu nhân. Cô ấy bị ô uế bởi là người thân
của một phạm nhân. Giống như cô.” Ông ta ngừng lời, nhìn xoáy vào
nàng bằng ánh mắt lạnh lùng. “Tôi rất thông cảm với cô, phu nhân.”

“Nhưng không nhân từ.”
“Lượng người chết đặt ở đây đã quá tải rồi. Tôi giảng đạo cho

những xác chết nhiều hơn là người sống. Chúa ơi, cái mùi...” Ông ta
nói với chính mình. “Có loại tinh dầu Ả Rập tốt nhất đi nữa cũng
không thể át nối cái mùi bốc ra từ những người Hà Lan đang thối rữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.