NHÀ TIỂU HỌA - Trang 408

Nhưng mải nhìn mặt Thea, mải mê với bản sao nhỏ xíu của mình,

dường như Otto không nghe thấy.

“Otto à...”
“Phu nhân Marin bảo nó sẽ là con trai.” Anh ta nói.
Nella không biết đáp lại thế nào. Có cảm giác như mọi ngôn từ

bay biến.

“Vậy là anh đã biết?” Cuối cùng nàng cũng lên tiếng.
Otto gật đầu. Và khi mặt anh ta xoay về hướng ánh sáng hắt ra từ

lò sưởi, Nella trông thấy anh ta chảy nước mắt. Anh ta cũng đang phải
chật vật tìm lời để nói, bất kỳ lời nào có thể chống đỡ được sức nặng
đè lên đôi vai mình. Anh ta đột nhiên chỉ lên sàn nhà chưa đánh bóng,
vào những chiếc ghế gỗ hồng sắc bám bụi. “Cô ấy không còn ở đây
đúng không?” Anh ta nói, như thể những vật vô tri này là minh chứng
dễ hiểu nhất cho sự mất mát ấy.

“Vâng...” Nella nói. “Cô ấy không còn ở đây.” Nàng nuốt khan,

biết cơn nức nở đang chực chờ, sợ rằng khóc có thế là một sự xâm
phạm đến nỗi đau của anh ta. “Tôi rất tiếc, Otto!”

“Phu nhân...” Otto nói. Giọng anh ta đứt quãng, vụn vỡ.
Nàng nhìn lên và anh ta nhìn vào ánh mắt đau đớn của nàng.
“Phu nhân đã cứu đứa bé. Cô ấy hẳn đã hy sinh cuộc sống của

mình cho sinh linh nhỏ bé này được sống.”

“Nhưng tại sao cô ấy phải làm như vậy?” Nella nói. Nước mắt

nàng giờ đã tuôn trào, nàng không kìm giữ được nữa; nỗ lực ngăn
chúng lại chỉ khiến chúng càng tuôn nhanh hơn, ồ ạt hơn, nhòa cả hai
mắt nàng. “Cô ấy yếu đi nhanh chóng. Tôi... chúng tôi không thể cứu
được cô ấy. Chúng tôi đã cố gắng, Toot, nhưng chúng tôi không
biết...”

“Tôi hiểu...” Anh ta nói, nhưng từ khuôn mặt đau đớn của anh ta

cho thấy một điều rõ ràng là anh ta không thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.