NHÀ TIỂU HỌA - Trang 99

mắt cô ta nhìn Nella thăm dò ước lượng như thể nàng là một cỗ bài.
“Đến từ Assendelft, nghe xa xôi như thể tận Batavia ấy nhỉ.” Cô ta
vén một lọn tóc tưởng tượng ra sau vành tai, những ngón tay đeo đầy
nhẫn lại sáng lóa lên lần nữa.

“Một chút thôi.”
“Nhưng một cuộc hôn nhân dựa trên tình yêu như cuộc hôn nhân

của tôi là của hiếm đấy! Frans làm tôi hư.” Cô ta thì thào ra vẻ bí ẩn.
“Cũng như Brandt sẽ làm cô hư.”

“Hy vọng là vậy.” Nella đáp, cảm thấy lố bịch.
“Frans của tôi là một người đàn ông tốt.” Agnes nói.
Sự quan tâm không được chào đón cứ chờn vờn lơ lửng hệt như

sự thách thức, và Nella thấy khó hiểu về sự thách thức lạ lùng đó. Có
lẽ đây là cách nói chuyện thời thượng, sấn sổ và khiến người khác
lúng túng, nhưng lại được coi là tự nhiên, không khách khí.

“Cô gặp tên mọi chưa nhỉ?” Agnes tiếp tục. “Một sinh vật lạ. Ở

điền trang Surinam của tôi có hàng trăm người, nhưng tôi chưa từng
gặp một ai giống như vậy.”

Nella nhấp một ngụm rượu. “Chị nói về Otto phải không? Chị

đến Surinam chưa?”

Agnes bật cười. “Cô hỏi có duyên thật đấy!”
“Vậy là chưa?”
Nụ cười của Agnes biến mất. Trông cô ta gần như đau buồn.

“Toàn bộ điền trang được trao cho chúng tôi là một minh chứng tuyệt
vời của phúc Chúa ban cho đấy. Không có người anh em trai nào chực
chờ giành giật, cô thấy đấy chỉ có mỗi tôi. Tôi không bao giờ có thể
liều mạng sống của mình trên một chuyến hải trình dài ba tháng, giờ
Chúa đã ban cho tôi những cối đường của cha mình. Làm thế nào tôi
có thể tưởng nhớ đến ông nếu tôi bị mắc kẹt ở đâu đó trên một con
tàu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.