NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 299

Ngột Truật lại hỏi:

- Nó chửi thế nào?

Khương Vương lắc đầu:

- Dạ con không dám nói.

Ngột Truật giải thích:

- Ấy đâu phải là lỗi của Vương Nhi? Con cứ việc nói có việc gì mà ngại?

Khương Vương đáp:

- Nó chửi phụ vương rằng: loài nghiệt súc, loài nghiệt cẩu, cắt họng,

chém đầu cũng đáng lắm.

Ngột Truật nổi giận nói:

- Để ta cho nó một mũi tên chết phắt cho rồi.

Khương Vương nói:

- Xin phụ vương để cho con bắn cho.

- Được lắm, vậy thì con hãy bắn đi, để cha xem tài thiện xạ của con đến

mức nào.

Khương Vương đứng dậy lầm rầm khấn vái:

- “Quả như trời đất chưa dứt nhà Tống, đã khiến con chim đến dắt tôi đi

thì hãy cho tôi bắn trúng con chim này.”

Vái rồi giương cung bắn một mũi, con chim há miệng ngậm phứt mũi tên

bay đi. Thôi Hiếu liền dắt ngựa đến bẩm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.