NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 997

- Tần tặc nó muốn hại hết một nhà phu nhân, tôi hay được nên thẳng đến

phủ hắn cố tình kéo hắn vào cung đê đấu khẩu trước Kim giai, vì vậy hắn
mới tha giết nhưng lại đày phu nhân ra Vân Nam. Tuy vậy xin phu nhân cứ
việc an tâm, để ngày mai tôi vào triều kiến giá bảo tấu với Thánh thượng
xin tha cho phu nhân khỏi phải bị đày.

Nhạc phu nhân nghe nói vội đứng dậy tạ ơn và nói:

- Quả thật tôi rất cảm động trước tấm lòng tốt của phu nhân, nhưng ngặt

vì chồng tôi đã hết lòng thảo ngay, quyết tâm đền nợ nước lẽ nào tôi lại
dám nghịch chỉ sao? Huống chi nay gian thần đang ở tại triều ngày đêm tìm
đủ mọi mưu mô ám hại, chi bằng lánh xa đi chẳng phải là hay hơn sao? Giờ
đây tôi còn một việc chưa an tâm, xin phu nhân bảo tấu giùm cho tôi ở nán
lại vài ngày rồi sẽ đi, tôi đội ơn vô cùng.

Lương phu nhân lấy làm lạ hỏi:

- ý phu nhân muốn tính việc gì vậy?

Nhạc phu nhân nói:

- Hoàn cảnh này tôi không lo việc chi nữa cả, duy có một điều là chồng

con tôi thác, không biết hài cốt ố đâu, ý muốn tìm kiếm để chôn cất thì tôi
mới yên lòng.

Lương phu nhân nói:

- Việc ấy có khó chi, để tôi ở lại quán dịch đây với phu nhân cho có bạn,

chắc chắn quân giải sai không dám đến đây thôi thúc phu nhân đâu. Còn
lúc Nguyên soái về trời, nhằm đêm hai mươi chín tháng chạp tức là đêm trừ
dạ, chắc chắn không ai biết hài cốt của Nhạc Nguyên soái ở đâu, vậy thì
phải viết ra một tờ cáo thị dán tại trước cửa quán dịch đây, như có ai biết
được hài cốt của Nguyên soái hạ lạc nơi nào thì chỉ giùm sẽ tạ ơn ba trăm
lượng bạc, hễ mình hứa đền ơn xứng đáng thì chắc có người chỉ dẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.