NHẠN - Trang 109

23

Tôi và Okada đi đến đầu đường Hanazocho rồi đến con đường đá của Đền

thần đạo Đông Chiếu Cung. Chúng tôi thỉnh thoảng lại im lặng. “Con ngỗng
bất hạnh quá”, Okada nói như độc thoại. Tôi chợt hình dung người phụ nữ ở
con dốc Vô Duyên dù chẳng liên quan gì. “Mình chỉ nhắm vào bầy ngỗng
mà ném thôi”, lần này Okada nói với tôi. “Ừ”, tôi nói vậy nhưng vẫn nghĩ
đến người phụ nữ đó. “Nhưng mà mình cũng muốn xem Ishihara lấy con
ngỗng đó ra sao”. Tôi đứng lại một lúc rồi nói. Lần này đến lượt Okada trả
lời “Ừ” rồi lại bước đi và suy nghĩ gì đó. Có lẽ là về con ngỗng chăng?

Xuống hết bậc đá rẽ về phía nam, chúng tôi bước về hướng đền Biện

Thiên. Tâm tư chúng tôi phủ một cái bóng u ám vì cái chết của con ngỗng
nên câu chuyện cứ rời rạc ngắt quãng. Đi đến trước cổng vào của ngôi đền
Biện Thiên, Okada dường như cố xoay chuyển tư tưởng của mình sang một
hướng khác nên nói “Mình đã nói là có chuyện muốn bàn với cậu”. Và
thông báo cho tôi nghe một chuyện hoàn toàn không ngờ.

Câu chuyện đó như thế này. Okada định tối nay sẽ sang phòng tôi nói

chuyện nhưng đúng lúc tôi rủ đi nên mới cùng ra ngoài. Sau khi ra ngoài rồi
định sẽ nói vào lúc ăn tối nhưng hình như có vẻ cũng không được nên quyết
định vừa đi dạo vừa nói ngắn gọn tóm tắt câu chuyện cho tôi nghe. Okada sẽ
đi phương Tây mà không đợi đến tốt nghiệp, đã nhận được hộ chiếu Bộ
Ngoại giao cấp và đã nộp đơn xin thôi học cho trường đại học. Giáo sư W
sang Nhật nghiên cứu về bệnh phong thổ Đông phương đã thuê Okada làm
việc, tiền vé khứ hồi là bốn ngàn Mác với lương tháng hai trăm Mác Đức.
Khi nhận được lời nhờ tìm một sinh viên nói được tiếng Đức mà cũng đọc
được Hán văn lưu loát, giáo sư Baelz đã giới thiệu Okada. Cậu ta đã đến chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.