NHẠN - Trang 37

vì tiếng quạ kêu trên núi Ueno, rồi nhìn ngắm cánh rừng Biện Thiên ở
Nakajima hay sương chiều lãng đãng trên mặt ao đầy hoa sen nở.

Người cha nghĩ mình thật là đầy đủ, thật là biết ơn. Tuy nhiên từ lúc đó

trở đi ông bắt đầu cảm thấy thiêu thiếu một điều gì. Đó là vì không còn cô
bé Otama đợi ông trở về nhà, không còn cô bé Otama lúc nào cũng dịu dàng
với ông, không còn cô bé Otama mà ông một tay nuôi nấng từ khi còn nhỏ,
hầu như không cần nói gì mà cha con vẫn có thể hiểu được hết ý nhau. Ông
ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh ngoài ao. Nhìn người đi đường qua lại.
Con cá chép mới nhảy lên thật lớn làm sao. Trên cái mũ của một người phụ
nữ Tây phương mới đi ngang qua có gắn cả một con chim. Những lúc như
thế ông lại muốn nói “Otama, con nhìn xem kìa”. Và vì không có Otama nên
ông mới cảm thấy thiếu hụt.

Chừng ba, bốn ngày sau đó ông bắt đầu phấp phỏm không yên, đến nỗi

bên cạnh người hầu gái thấy cô ta làm gì cũng khó chịu. Mấy mươi năm
không sử dụng người giúp việc, tính tình bản thân vốn hiền lành nên ông
không buông lời cạnh khóe. Những việc mà cô giúp việc làm không hợp ý,
ông cũng không lấy làm bất bình. Chỉ bởi vì ông cứ nhìn cô để so sánh với
Otama làm việc gì cũng dịu dàng ngoan ngoãn thành thử một gái mới từ quê
ra chỉ là phiền phức. Cuối cùng cho đến bữa sáng thứ tư, khi nhìn thấy cô
giúp việc để ngón tay cái vào bát canh súp ông mới nói: “Cô khỏi làm ở đây
nữa cũng được, về quê đi”.

Cơm nước xong xuôi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trời âm u nhưng không có

vẻ gì sắp mưa mà ngược lại còn thấy mát mẻ dễ chịu hơn ngày nắng nên ông
cảm thấy vui vẻ để đi ra ngoài chơi. Nhưng ông lại lo lắng rằng trong khi
ông đi vắng biết đâu Otama sẽ đến thăm nên ông vừa đi bộ ra đến bờ ao vừa
chốc chốc lại quay đầu lại nhìn cánh cửa nhà. Rồi ông đi đến chiếc cầu nhỏ
nằm giữa phố Kayacho và Shichikencho, nơi dẫn đến con dốc Vô Duyên.
Ông định đi đến thăm con gái một chút nhưng lại cảm thấy giờ như đã khác
rồi, mình phải giữ kẽ thôi. Nếu là người mẹ thì đâu có gì ngăn trở nhỉ. Thế là
ông không băng qua cầu mà đi về hướng bờ ao. Khi nhận ra thì thấy mình
đang hướng về phía nhà Suezo. Căn nhà này bà mối đã lấy tay chỉ cho ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.