NHẠN - Trang 52

được. Nhưng mà người ấy có vợ đàng hoàng nhé. Người ấy điềm nhiên mà
nói với con như vậy. Con nghe mà giật cả mình."

Người cha trợn tròn mắt: “Vậy sao? Đúng là miệng lưỡi bà mai mối”.

“Bởi vậy cho nên chuyện của con chắc người ấy giữ bí mật với vợ đấy.

Một người còn nói dối cả với vợ mình thì đối với con chắc không nói thật
đâu. Con cũng phải bôi nước miếng lên lông mày

[39]

mới được."

Người cha quên luôn cả gạt tàn tẩu thuốc đang hút, cứ nhìn như ngây dại

đứa con gái đột nhiên trở nên lanh lợi thì Otama lại nói tiếp như thể vừa chợt
nhớ ra.

“Giờ con phải về đây. Một khi đã đến đây rồi thì sẽ không ngừng lại đâu.

Từ giờ trở đi con sẽ đến thăm cha hầu như mỗi ngày. Thực sự là trong khi
người ấy chưa cho phép đi thì con còn phải giữ kẽ. Cuối cùng tối qua cũng
đã ưng thuận rồi nên sáng nay con mới đến đấy. Người giúp việc ở chỗ con
hãy còn là một đứa trẻ nên con phải trở về để giúp nó chuẩn bị bữa trưa."

“Nếu chồng con cũng đã cho phép rồi thì trưa ở lại đây ăn cơm với cha

cũng được mà."

“Không được đâu. Không bất cẩn vậy được. Con sẽ lại đến thăm cha ngay

mà. Thôi tạm biệt cha nhé."

Ngay khi Otama đứng dậy, người hầu gái vội vàng chạy ra sửa lại đôi

guốc cho ngay ngắn. Cho dù chậm chạp lề mề đi nữa nhưng phụ nữ cứ hễ
gặp nhau là phải quan sát nhau. Cho dù gặp gỡ trên đường thì cũng nhìn
người phụ nữ xa lạ như một đối tượng cạnh tranh với mình. Có một nhà triết
học đã nói như thế. Cho dù là một người đàn bà quê mùa thò cả ngón tay cái
vào chén canh thì cũng để tâm đến Otama xinh đẹp, đứng nghe chuyện từ
sáng đến giờ.

“Vậy con lại đến nữa nhé. Chồng con cho phép rồi mà”, người cha vẫn

ngồi yên mà nói vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.