NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 114

Cả khi không như vậy, anh nghĩ, ngồi thẳng trên ghế để nhìn rõ hơn.
Anh phải thừa nhận với chính mình rằng anh đã mọc rễ ở cái ghế

này từ rất sớm, vừa đúng thời điểm cô ấy đến thị trấn.

Abigail Lowery có mái tóc màu nâu ấm áp, cặp mông hiếm có và

hơi hướng bí ẩn. Đôi mắt mèo quyến rũ, anh nghĩ thầm, mặc dù chủ
yếu cô giấu đôi mắt ấy đằng sau cặp kính râm.

Cô có dáng đi quả quyết. Cô chẳng bao giờ la cà, bách bộ hay vơ

vẩn ra ngoài. Cô ấy chỉ vào thị trấn vài tuần một lần, đi mua sắm tạp
phẩm. Lúc nào cũng từ rất sớm trong ngày nhưng không bao giờ vào
cùng một ngày cụ thể. Những dịp hiếm hoi hơn, cô ấy tới một trong
những cửa hiệu khác, giải quyết nhanh việc của mình.

Anh thích điều đó ở cô. Quả quyết, nhanh nhẹn. Anh nghĩ mình có

thể còn thích cô nhiều hơn nữa, nhưng cô giữ mình theo cái cách làm
cho một nhân vật sống ẩn dật điển hình cũng thành người rất quảng
giao.

Cô lái một chiếc SUV màu đen, khá lớn, đồ sộ, nhưng không phải

vì cô ấy rất hay chạy quanh quẩn mới khiến anh chú ý.

Theo anh được biết cho đến giờ, cô ấy sống trên mảnh đất của

mình, đẹp như tranh vẽ và lúc nào cũng ngăn nắp đâu ra đấy, theo lời
đám nhân viên FedEx và UPS mà anh khôn khéo moi được tin tức.

Anh biết cô trồng cả một vườn rau và vườn hoa vào mùa xuân, lại

có hẳn nhà kính và nuôi một con ngao bull có bộ da nâu đốm mà cô
gọi tên là Bert.

Cô ấy độc thân - ít nhất cô ấy không có ai ngoài Bert sống cùng, và

không đeo nhẫn. Đám nhân viên chuyển phát nói cô ấy rất lịch sự và
hào phóng, cho tiền thưởng vào dịp Giáng sinh, nhưng hơi khó gần.

Hầu hết dân thị trấn nói cô ấy kỳ cục.
“Tôi chế thêm cho cậu nhé?” Kim, nhân viên phục vụ, mang bình

cà phê tới.

“Vâng, rất cảm ơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.