NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 115

“Chắc cậu phải làm việc. Lúc bước vào trông cậu không được vui,

còn bây giờ thì tươi rồi.” Kim vỗ nhẹ lên má anh.

Kim luôn có phong cách như người mẹ, làm anh chỉ biết cười tươi

hơn, mặc dù Kim chỉ hơn anh có năm tuổi. “Tôi đang nhập cuộc mà.”

“Còn cô ta thì nhập cuộc rồi đấy.” Kim hất cằm về phía Abigail khi

cô tiến và siêu thị ngay góc gần đó. “Khả ái, ai cũng thấy như vậy,
nhưng cô ta là người lạ lùng. Cô ta sống ở đây gần một năm rồi, vậy
mà chưa một lần bước chân vào đây, hay bất kỳ tiệm nào khác. Cô ta
cũng gần như chẳng bén mảng đến bất kỳ cửa hiệu nào. Hầu như đặt
hàng mọi thứ qua mạng.”

“Tôi cũng nghe vậy.”
“Mua sắm qua Internet không có gì xấu. Tôi cũng làm vậy. Nhưng

ngay ở thị trấn này chúng ta cũng có nhiều thứ mà. Tuy vậy cô ta cũng
chẳng mấy khi mở lời. Lúc nào cũng nhã nhặn, nhưng rất kiệm lời.
Gần như lúc nào cũng chỉ ở nhà cả ngày. Một mình.”

“Không ồn ào, lịch thiệp, thu mình. Dễ cô ấy là kẻ giết người hàng

loạt.”

“Brooks.” Kim khịt mũi và bước sang bàn tiếp theo, lắc lắc đầu.
Anh cho thêm chút đường vào cà phê, hờ hững khuấy trong khi mắt

hướng về siêu thị. Anh quyết định, không có lý do thì anh không tiến
tới được. Anh biết cách la cà. Có lẽ kiếm vài chai Coke mang về đồn
hoặc... anh sẽ nghĩ ra gì đó.

Brooks nhổm người lấy ví, móc ra mấy tờ tiền rồi nhét vào quầy.
“Cảm ơn, Kim. Hẹn gặp lại, Lindy.”
Ông già cò hương với bím tóc bạc dài đến tận mông hầm hừ gì đó,

huơ huơ cái bay làm bếp của mình.

Anh bước ra ngoài. Anh thừa hưởng chiều cao của cha, và với chế

độ ăn trước khi Loren bị đau tim, họ còn chung nhau vóc người lêu
nghêu nhưng gầy gò. Mẹ anh nói anh có mái tóc đen như mực của vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.