NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 117

“Vâng, tôi biết.”
“Tôi xin phép mang giỏ giúp cô được không? Chắc chắn rất nặng.”
“Thôi, cảm ơn anh. Không sao đâu.”
“Tôi chẳng bao giờ hình dung nổi mọi người làm gì với những món

đồ kia. Dấm mâm xôi,” anh nói thêm, vỗ tay lên các chai trong giỏ
hàng của cô. “Dường như không giống một cuộc hôn nhân khả thi.”

Trước ánh mắt không bộc lộ cảm xúc của cô, anh cố nở nụ cười tươi

tắn nhất. “Quả mâm xôi, dấm. Theo suy nghĩ của tôi thì hai thứ không
hợp nhau lắm. Ai lại nghĩ ra những thứ như thế nhỉ?”

“Những người nấu nướng. Nếu anh không phiền, tôi...”
“Còn tôi, tôi là loại cứ chém to kho mặn thôi.”
“Vậy thì anh chẳng có nhu cầu dùng dấm mâm xôi. Xin phép anh.

Tôi phải trả tiền hàng.”

Mặc dù theo kinh nghiệm của anh, nụ cười nhìn chung dễ làm phụ

nữ thay đổi, nhưng anh không muốn cảm thấy nản lòng. Anh chỉ theo
cô đi đến quầy thanh toán. “Cô sinh hoạt ở khu Skeeter cũ ổn chứ?”

“Rất ổn, cảm ơn anh.” Cô rút một chiếc ví mỏng ra khỏi ngăn túi có

khóa kéo.

Anh để ý thấy cô cầm nghiêng ví, khiến anh không thể liếc thấy bên

trong được.

“Tôi lớn lên ở đây, chuyển tới Little Rock một dạo. Tôi chuyển lại

về đây sáu tháng sau khi cô tới đây. Điều gì đã đưa cô tới Bickford?”

“Xe hơi của tôi,” cô đáp, và khiến cho nhân viên thu ngân phải cố

nín cười.

Không dễ xơi, anh nhận định, nhưng anh đã từng gặp những đối

tượng còn khó nhằn hơn kia. “Xe đẹp thật. Nhưng ý tôi là điều gì thu
hút cô tới cái xó của rặng Ozark này kia?”

Cô lấy tiền ra trả khi nhân viên thu ngân cho biết con số tổng cộng.

“Tôi thích địa thế. Tôi thích sự tĩnh lặng.”

“Thế ở ngoài kia cô không được một mình sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.