NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 137

Brooks đoạt danh hiệu năm 1970, qua mặt đội Cincinnati Reds, bà đã
thề khi sinh con trai, bà sẽ đặt tên con là Brooks.”

“Chắc mẹ anh mê bóng chày dữ lắm.”
“Ồ, vâng. Thế còn cái tên Abigail xuất xứ từ đâu?”
“Chỉ là một cái tên thôi.”
“Tôi thích Abigail. Một cái tên truyền thống.”
“Cảm ơn anh.” Cô đứng lên. “Tôi phải đi rồi. Hôm nay tôi còn

nhiều việc phải làm. Tôi xin lỗi khi có phần mất lịch sự sáng nay, hy
vọng tôi đã giải thích rõ ràng.”

“Tôi đánh giá cao việc cô tới đây. Những gì tôi nói sáng nay vẫn

vậy. Nếu cô cần bất kỳ điều gì, xin cứ gọi.”

“Tôi sẽ không gặp chuyện gì đâu, nhưng cảm ơn anh về lon Coke

và cuộc trò chuyện.” Cô trả lại lon nước cho anh. “Chào anh.”

Khi cô đi khỏi, anh mân mê cái lon. Những gì nó nói với anh, anh

tự hỏi, và anh đang nghĩ đến việc gửi nó đi để xét nghiệm DNA và dấu
tay

Có vẻ không hay lắm, ở vài khía cạnh, anh quyết định như vậy.

Nhưng anh vẫn cầm lon nước ra nhà tắm, đổ hết những gì bên trong
xuống bồn. Trở lại văn phòng mình, anh nhét chiếc lon rỗng vào một
túi đựng chứng cứ, và cất nó vào ngăn kéo dưới cùng. Phòng khi cần.

Suốt cả ngày Brooks luôn có cảm giác bất ổn, và đó không phải là

tâm trạng bình thường của anh. Anh không muốn gặp cô bồ, và bởi đã
viện cớ phải làm việc để từ chối khéo Sylbie, nên anh không thể tạt
vào quán McGrew làm một chầu bia, đánh một ván bi-a, và chuyện
phiếm một chút được.

Thay vì chạy thẳng về nhà, anh lái xe tới cuối phố Shop, rẽ trái và

tấp vào căn nhà bừa bộn vẫn còn dang dở ngay sau chiếc Prius của mẹ
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.