NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 15

“Không, trời ạ. Cậu muốn đổi lấy cái gì?”
“Tớ...” Đang mặc cả đây mà, Elizabeth nhận ra như vậy. Một vụ

trao đổi. “Tớ cần mua một ít quần áo, nhưng tớ không biết cần mua gì.
Tớ cần ai đó giúp tớ.”

“Cậu cũng đi mua sắm à?”
“Ừ. Ai đó biết biết. Cậu hiểu rồi đấy.”
Cặp mắt không còn hờn dỗi nữa, giọng nói cũng không còn vẻ chán

chường, Julie đầy vẻ rạng rỡ. “Đó là sở trường của tớ. Và nếu tớ giúp
cậu lựa chọn một ít quần áo thì cậu sẽ làm căn cước cho tớ chứ?”

“Được. Và tớ cũng muốn đi cùng cậu tới vũ trường. Cho nên tớ cần

chọn đúng quần áo cho việc ấy.”

“Cậu á? Nổi loạn đấy à? Vượt xa chuyện thay đổi đầu tóc đấy nhé,

Liz.”

Liz. Cô là Liz. “Tớ cần một tấm ảnh, và cũng phải mất chút thời

gian để làm căn cước. Tớ có thể hoàn thành vào ngày mai. Chúng ta sẽ
đến vũ trường nào?”

“Có thể tới vũ trường nổi nhất trong thành phố. Warehouse 12. Brad

Pitt

[3]

từng đến đó khi sống ở thành phố đấy.”

“Cậu có biết anh ấy không?”
“Giá mà biết thì tốt. Được rồi, bọn mình đi mua đồ.”
Cô thấy choáng váng, không phải vì cái cách Julie dẫn cô tới một

cửa hàng, vớ lấy cả mớ quần áo sau khi chỉ xem xét qua loa. Mà chủ
yếu vì cái ý tưởng cho vụ này. Một người bạn cùng đi mua sắm.
Không phải là một người lựa chọn trước những thứ được xem là thích
hợp rồi bắt cô mặc. Chỉ là một người vớ đại lấy rồi bảo là trông sẽ rất
nóng bỏng, phong cách, thậm chí là gợi tình.

Chưa hề có ai từng nói với Elizabeth rằng trông cô cũng gợi tình.
Cô nhốt mình trong phòng thay đồ với cả rừng màu sắc, trang kim

lấp lánh, kim loại phản quang, và phải gục đầu giữa hai gối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.