NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 153

máy quay hoặc thứ như vậy bố trí khắp quanh nhà. Mẹ đã nhìn thấy
trên màn hình máy tính của cô ấy. Mẹ nhìn thấy hình ảnh lối chạy xe,
phía đằng sau và còn nữa cơ.”

“Trời ạ.”
“Cô ấy còn nói tiếng Pháp với con chó.”
Câu đó khiến anh ngẩng phắt đầu lên. “Sao cơ?”
“Chỉ là mẹ thắc mắc tại sao lại có người dạy tiếng Pháp cho chó của

mình, thế thôi. Phong thái của cô ấy rất lịch thiệp. Cô ấy nghe mẹ nói
rất chăm chú. Ở cô ấy có gì đó cuốn hút mẹ. Mẹ thề mẹ muốn âu yếm
cô ấy giống như mẹ đã làm với chú chó.”

“Mẹ... mẹ đã âu yếm cái con chó yêu quái khổng lồ ấy à?”
“Cô ấy nói với nó bằng tiếng Pháp rằng mọi việc ổn. Nó rất ngoan

ngoãn. Nó tuân phục cô ấy, mẹ có thể thấy điều đó. Chẳng bao giờ
chạy ra xa quá nửa mét. Nó là một con chó rất tuyệt, và mẹ chắc chắn
nó còn là một người bạn tốt. Nhưng cô gái đó cần có một người bạn.
Giờ mẹ phải ghé qua cửa hàng và lựa một vài thứ. Mẹ muốn thử công
thức món ăn cô ấy đưa cho mẹ.”

“Mẹ, con không muốn mẹ lại tới đó cho tới khi nào con biết được

nhiều thêm.”

“Brooks.”
Anh đã ba mươi hai tuổi, và cái ngữ điệu đó, ánh mắt đó, vẫn khiến

anh cảm thấy mình thật bé bỏng.

“Con đã trưởng thành, nhưng vẫn chưa đến được mức con dặn mẹ

phải làm gì. Nếu con muốn biết thêm nhiều về cô ấy, tại sao con không
ra ngoài đó và tỏ thái độ thân thiện, như mẹ đã làm ấy?”

“Và mang cho cô ấy bánh ngọt à?”
“Con có thể thử với một chai rượu vang.”

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.