NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 154

Anh đến mang theo một chai vang trắng loại ngon. Có vẻ khá hợp

lý, thân thiện mà không gợi lên quá nhiều ngụ ý. Chắc do mọi sự đang
khiến anh bù đầu nên anh chẳng nghĩ gì nữa mà chỉ phóng xe tới đó.

Cơn mưa ập đến đêm hôm trước làm tăng thêm chút màu xanh. Lúc

này, ánh mặt trời cuối ngày lung linh qua những cành cây xanh mướt,
lấp loáng trên đường, nhảy nhót trên làn nước hối hả của khe suối uốn
mình chảy qua.

Anh lao thẳng xe lên lối chạy xe của cô, mắt nhìn thấy ngay làn

khói cuộn lên từ ống khói.

Rồi anh trông thấy cô.
Cô đang đứng, chú chó lực lưỡng kè kè ngay dưới đôi ủng cao gót

màu đen. Cô mặc quần bò, chiếc áo khoác da đen, và đeo súng bên
hông.

Anh quyết định phớt lờ cái thực tế là mọi thứ liên quan đến cô vào

ngay thời khắc này đã tạo cho anh ấn tượng gợi tình ghê gớm.

Chỉ có điều - trên gương mặt cô vẫn còn vẻ khó chịu.
Anh cầm lấy chai rượu, lách ra khỏi xe.
“Xin chào.” Anh đi về phía cô cứ như thể cô không hề mang theo

một khẩu Glock, không hề có một chú chó có thể cắn ngập hàm răng
của nó vào cổ họng anh trước khi anh kịp rút vũ khí của mình ra khỏi
bao.

Cô nhìn cái chai anh mang theo. “Thứ gì vậy?”
“Thực ra là vài thứ. Thứ nhất, đó là một chai vang rất ngon. Thứ

hai, nó còn là một lời xin lỗi.”

“Vì việc gì?”
“Mẹ tôi. Tối hôm trước tôi đến đó ăn tối, và có nói chuyện tôi đã tới

đây. Bà cụ vớ ngay lấy chuyện đó. Cho nên... rất xin lỗi vì đã đường
đột.”

“Vậy là anh đường đột tới để xin lỗi cho một sự đường đột khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.