NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 159

“Bảo vệ và phục vụ.” Anh nhìn cô, đôi mắt dễ thay đổi kia giờ rất

nghiêm nghị. “Bảo vệ trước nhất. Nếu tôi không thể bảo vệ thì còn
mang theo phù hiệu làm gì. Tôi rất mừng khi chưa phải ghim một viên
đạn và ai đó.” Anh cũng tự nhặt vỏ đạn của mình. “Còn cô?”

“Bắn ai đó hả? Chưa. Vả lại, nếu có từng nổ súng thì tôi cũng sẽ

chối thôi. Khai ra chuyện bắn nhau chỉ càng gợi ra nhiều câu hỏi.”

“Cô nói không sai. Mà cô sẵn sàng nổ súng à?”
“Vâng. Sẵn sàng.” Cô đợi một lúc. “Anh không hỏi làm sao tôi biết

vậy à.”

“Tôi không nhất thiết phải hỏi. Cô còn phần bánh nào không? Và

trước khi cô hỏi tại sao, tôi sẽ nói luôn. Chúng ta vừa chứng minh cho
nhau thấy chúng ta là những tay súng giỏi nên tôi nghĩ chúng ta có thể
mở chai rượu kia được rồi, cùng nâng ly và thưởng thức bánh.”

“Chai rượu đúng là một âm mưu.”
“Một phần thôi, nhưng nó vẫn là một chai rượu vang ngon mà.”
Anh có sự hấp dẫn của mẹ, cô nhận định, và chắc chắn cũng có kỹ

năng tương tự trong việc tìm ra cách đi của mình. Không phủ nhận
rằng cô thấy anh rất hấp dẫn về hình thức. Phản ứng hormone của cô
trước vẻ ngoài, vóc dáng, thái độ, thậm chí cả giọng của anh chăng?
Hoàn toàn tự nhiên.

“Tôi không thể ăn hết cả cái bánh. Quá nhiều cho một người.”
“Nhưng lãng phí thì cũng không nên.”
Cô xếp gọn thiết bị bảo vệ lên băng ghế. “Được rồi. Anh có thể ăn

bánh và uống rượu vang. Nhưng tôi sẽ không ngủ với anh đâu đấy.”

“Cô làm tổn thương cảm xúc của tôi rồi.”
“Không, không hề.” Quyết định làm rõ quan điểm của mình, cô tiến

về phía nhà. “Tôi thích tình dục.”

“Thấy chưa, chúng ta vừa tìm ra điểm chung rồi. Nếu cứ tiếp tục thế

này, chúng ta sẽ trở thành bạn bè trong vòng một tuần chứ mấy.”

“Nếu tôi muốn có bạn bè, tôi đã tham gia một câu lạc bộ sách rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.