NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 164

“Tôi cũng quý bà. Anh nên cầm nốt phần bánh còn lại, là món của

mẹ anh đấy.” Abigail đứng lên bọc chỗ bánh còn thừa lại.

“Mũ đây, sao gấp gáp thế.”
“Mũ nào cơ?”
“Đó là một thành ngữ. Giống như đi đâu mà vội mà vàng ấy.”
“Ồ. Vậy đấy, anh phải đi thôi. Tôi cần cho chó ăn, và tôi có việc

đang đợi. Nhờ anh nói với mẹ anh rằng tôi rất thích món bánh.”

“Tôi sẽ nói,” Anh đứng lên, nhặt gói đồ ăn lên.
“Và cảm ơn vì chai rượu. Tôi sẽ tiễn anh.”
Đến cửa trước, anh đợi cô mở khóa, tắt báo động. Sau đó anh đặt

gói bánh lên chiếc bàn nhỏ.

“Bảo chó của cô bình tĩnh nhé.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì tôi muốn chạm tay vào em, và tôi sẽ cần đôi tay để lái xe

sau khi đã làm thế. Tôi không muốn nó cắn đứt cổ tay.”

“Tôi không thích bị chạm vào người.”
“Em thích tình dục. Một nụ hôn nằm đâu đó giữa việc bị chạm vào

người với lên giường. Em có tò mò không, Abigail?”

“Một chút.” Cô đăm đăm nhìn gương mặt anh như đang soi chiếu

X-quang, rồi nhìn về phía chú chó. “Ami,” cô nói, đặt nhẹ một bàn tay
lên cánh tay Brooks. “Ami, Bert.”

Nhưng cô vẫn cứng người khi Brooks cầm lấy bàn tay cô - tay cầm

súng của cô.

Ami,” anh thì thầm. “Từ đó rất ấn tượng với tôi. Cho nên chúng ta

hãy thân mật với nhau nhé.”

Anh đưa bàn tay kia lên má cô, từ từ nhích vào. Và cô cứ nhìn anh.

Cái nhìn sẵn sàng, kiên định trong mắt cô làm rung sợi dây nào đó
trong anh. Anh giữ cho tình huống lúc này thật êm ái, có lẽ hơi vượt
lên mức tình bạn, nhưng êm ái và dịu dàng. Môi chạm môi, mắt nhìn
nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.