NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 168

Brooks cảm thấy như cánh cửa của một cái bẫy vừa cọt kẹt dưới

chân mình.

“Sylbie, Grover gọi đến đồn, nói rằng có một vụ cãi vã cần sự can

thiệp của cảnh sát.”

“Có một vụ cãi vã, nhưng không nhất thiết phải còn. Cứ vào trong

cái đã, và chúng ta sẽ giải quyết việc đó.”

“Chúng ta sẽ giải quyết ở đây.”
“Được thôi, vậy thì.” Cô mặc chiếc váy có những vòng xoáy đen và

trắng. Và rồi cô chẳng mặc nữa.

“Trời đất, Sylbie.”
Cô cười phá lên, lại hất tóc cho tỏa mùi hương trước khi dựa hẳn

vào rầm cửa, trần truồng, trừ đôi giày cao gót đỏ chót khoe ra bộ móng
chân được sơn cùng màu với giày.

“Đêm trước anh đã không đến gặp em, Brooks. Em phải uống hết

chai vang đó một mình.”

“Anh đã nói với em anh bận mà. Mặc lại quần áo đi nào.”
“Ôi, vấn đề là em không nhớ anh đã nói vậy trong quá khứ.”
Mắt anh vẫn nhìn cô, ngạc nhiên và hơi bối rối vì cũng khá khó để

giữ cho mắt khỏi “lang thang” xuống dưới. “Giờ anh đang nói đây.
Mặc đồ vào đi, Sylbie.”

“Anh đến đây và gần em đi.”
“Em có chuyện gì vậy?” anh thắc mắc. “Em xúi Grover gọi đến

dồn, đòi cử một sĩ quan đến kia mà.”

“Không phải sĩ quan nào cũng được, cưng ạ.” Cô dẩu môi thành

một nụ hôn. “Em muốn anh cơ.”

“Thôi nào.” Anh sắp cảm thấy mất bình tĩnh dù hiếm khi như vậy.

“Nếu em không mặc lại đồ trong vòng mười giây nữa, anh sẽ bắt giữ
em đấy.”

“Ôi... anh muốn đùa theo cách đó kia đấy.”
“Nhìn anh này, chết tiệt thật. Anh đang đùa bỡn ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.