NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 169

Giọng điệu, nét mặt anh, cuối cùng cũng có tác dụng. Trong mắt cô

có vẻ bực tức khi cô cúi xuống, kéo váy lên.

“Anh không buồn suy nghĩ lấy một phút về việc anh lại có thể nói

với em bằng cái giọng như vậy kia đấy.”

“Anh sẽ còn làm nhiều hơn là nói với em, nếu như em còn giở trò gì

như thế này lần nữa. Anh là Cảnh sát trưởng, Sylbie. Anh đang làm
nhiệm vụ.”

Cô vùng vằng cài lại quai váy. “Thì cũng như bất kỳ chuyện gì từng

xảy ra quanh đây thôi.”

“Anh sẽ cho em biết chuyện gì sắp xảy ra. Anh sẽ đi tìm Grover, và

anh sẽ phạt anh ta vì đã báo cáo sai sự thật.”

“Anh sẽ không làm vậy.”
“Tin anh đi.”
Cô ấy bước nhanh tới. “Đừng làm thế, Brooks. Đừng. Anh ấy chỉ

làm vì em nhờ mà thôi.”

“Vậy thì lần sau anh ta sẽ nhớ hơn. Và em cũng vậy.”
“Tại sao anh lại hành xử như thế này chứ?” Nước mắt đã trào ra át

cả thái độ bực tức. “Chính anh khiến em phải tìm mọi cách tiếp cận
anh, và hành động của anh là nổi khùng. Hồi còn ở trung học, có lúc
nào anh rời tay khỏi em đâu.”

“Đây không phải là thời trung học. Anh không muốn ở thời trung

học nữa.”

“Anh không muốn em nữa thì có.”
Anh biết những giọt nước mắt kia. Anh đã bơi qua nhiều con sông

nước mắt như thế rồi, và đúng là chúng rất chân thành. “Sylbie, em rất
xinh đẹp, có lẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng để mắt tới. Em
có tài, và khi em nỗ lực, em là một bạn đồng hành tuyệt vời. Nhưng
anh không muốn em theo cái cách ngày xưa anh đã làm nữa. Anh
không muốn những gì chúng ta đã có thời đó nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.