NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 204

gũi.”

“Em cứ khen thoải mái. Món pizza thế nào?”
“Rất ngon. Khi tự làm bánh, tôi làm cùi bánh bằng lúa mì nguyên,

nhưng thế này ngon hơn.”

“Tự làm cơ à? Loại đã chế biến sẵn phải không?”
“Nếu thế thì đâu phải tự làm.”
“Tôi thì toàn nấu đồ đã chế biến sẵn. Có đúng tự làm pizza từ đầu

đến cuối không đấy?”

“Chuẩn đấy, khi tôi bỗng nổi hứng.”
“Đến mẹ tôi cũng không làm được thế.” Anh đặt một miếng bánh

nữa lên đĩa của cô, một miếng lên đĩa của mình, rồi rót thêm rượu
vang cho cả hai. “Có lẽ sau đây em sẽ cho tôi xem khu nhà kính.”

“Tôi có trồng cần sa đâu?”
Anh cười, rất nhanh, rất vui vẻ, khiến cô hơi nhổm lên. “Chuyện đó

chẳng thú vị sao? Mà tôi có ám chỉ thế đâu. Tôi lớn lên cùng với
những người làm vườn nên thấy thích thôi. Đó là chưa kể quanh đây
cũng có người trồng thứ cây ấy, để dùng riêng hoặc như một nguồn
thu phụ. Chính mẹ tôi cũng trồng thứ đó cho tới khi bà có con. Và bà
sẵn sàng nhào vào tranh luận về chuyện hợp pháp hóa cần sa.”

“Hợp pháp hóa, kiểm soát và đánh thuế cần sa sẽ làm đỡ đi gánh

nặng ngân sách phải chi cho cảnh sát, và tạo nguồn thu đáng kể đấy.”

“Mỗi người một quan điểm.”
Chú chó đổi tư thế, ngồi dậy, đăm đăm nhìn Abigail. “Allez,”

[21]

nói, và nó rời khỏi hiên, tiến về một cái cây.

“Lại dùng tiếng Pháp. Có phải nó vừa xin phép đi tiểu không?”
“Nó sẽ không rời khỏi hiên mà chưa được tôi cho phép.” Cô cũng

đổi tư thế, nhấp một ngụm rượu vang. “Tôi vừa cân nhắc lại.”

“Quá muộn, em đã ăn miếng bánh thứ hai rồi.”
“Không phải pizza. Tôi cân nhắc lại chuyện ân ái với anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.